Chương 149

Thiếu niên kia, à không, phải là thiếu nữ mới đúng. Nàng hơi hé miệng, gương mặt vốn dĩ sắc sảo bỗng chốc ngu ngơ không nói nên lời. Cố Dung cong môi cười. Lý Chẩm cũng không nói gì, càng không có vẻ gì là kinh ngạc.

“Ngươi… Các ngươi…” Thiếu nữ hé miệng: “Các ngươi đã sớm biết rồi sao?”

Cố Dung liếc nhìn Lý Chẩm, không nói gì.

“Đùa giỡn ta thú vị lắm phải không?”

Thiếu nữ tức giận nâng tay, sờ sờ đến bên hông mới đột nhiên nhớ ra roi của mình đã bị Lý Chẩm thu lại mất rồi, giận dữ nhưng chẳng thể làm gì được chỉ đành đứng đó trợn trừng mắt, vẻ mặt vừa ấm ức lại vừa tức giận.

“Ai đùa giỡn ngươi, ở trong trướng này người gào to nhất không phải chỉ có mỗi mình ngươi hay sao.”

Lý Chẩm lên tiếng sau hồi lâu im lặng.

“Ta…” Thiếu nữ chỉ chỉ mình, lại nhìn Ô Nhan Khắc Kỳ, vẻ mặt khổ sở không nói nên lời.

“Mông Qua, đừng ầm ĩ nữa.” Ô Nhan Khắc Kỳ bất lực nhíu mày.

Thiếu nữ mím chặt môi, vẫn không cam lòng trừng mắt.

Cố Dung nghiêng đầu nhìn Lý Chẩm, hỏi:

“Ngươi có cảm thấy nàng hơi giống một người hay không?”

“Cái gì giống? Giống cái gì? Ta đây là người, không phải giống!” Thiếu nữ lại nổi giận đùng đùng: “Ngươi đừng có tưởng ta không hiểu lời của mấy người Trung Nguyên các ngươi nói.”

Lý Chẩm nhìn thiếu nữ lỗ mãng ngay trước mặt, lắc lắc đầu: “Vị tiểu tổ tông kia nghe được, e là sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Cố Dung nhướng mày, đôi mắt cong thành hình trăng non.

“Các ngươi nói muội ấy giống ai?” Ô Nhan Khắc Kỳ tò mò hỏi.

Bỗng nhiên Cố Dung ra hiệu bằng ngón tay, đè thấp giọng: “Không nói được.”

Ô Nhan Khắc Kỳ nhíu chặt mày: “Tại sao?”

Lý Chẩm nở nụ cười hiếm hoi trước mặt Ô Nhan Khắc Kỳ, nhàn nhạt nói: “Bởi vì vị kia tai thính mắt tinh, nói xấu dù chỉ một chút cũng không được đâu.”

Ô Nhan Khắc Kỳ nghe xong thì ho khan một tiếng, lại liếc mắt nhìn Ô Nhan Mông Qua. Thiếu nữ nghiêm túc gật đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu, tức giận nói:

“Cái gì mà nói xấu? Giống ta thì làm sao mà xấu được!”

Lý Chẩm rũ mắt, mỉm cười lắc lắc đầu.

“Được lắm Lý Chẩm, ta muốn xem Hoàng tử Trung Nguyên như ngươi thì có gì xuất sắc hơn người!”

Nói rồi, thiếu nữ nghiêng người túm lấy thắt lưng gấm bên hông Ô Nhan Khắc Kỳ, lời nói hiên ngang không gì sánh nổi: “Mượn dùng một chút.”

Dứt lời, đáng lẽ thiếu nữ phải vô cùng kiêu hãnh rút thắt lưng gấm, phân một trận cao thấp với Lý Chẩm mới phải. Nào có đoán được còn chưa kịp xuất chiêu đã gặp phải bất lợi, bị ca ca ruột thịt túm tay ngăn lại.