Chương 150

“Ca ca, huynh buông ra…” Thiếu nữ tự cảm thấy mất mặt, cắn răng oán trách.

Hai người giằng co một hồi lâu, chỉ nghe Lý Chẩm nhàn nhạt nói hai chữ.

“Không sao.”

Hai chữ này đáp xuống, lại giương mắt nhìn Ô Nhan Khắc Kỳ, nói: “Ngươi cho nàng mượn thắt lưng đi.”

Ô Nhan Khắc Kỳ nhíu mày nhìn về phía Cố Dung, thấy Cố Dung tươi cười gật đầu, lúc này hắn mới buông lỏng tay, để cho thiếu nữ tùy ý rút đai lưng. Thiếu nữ giơ cao thắt lưng gấm, ánh mắt lộ vẻ sắc bén, quất một cái về phía trước, ngay khi gần chạm đến mắt của Lý Chẩm, đột nhiên nàng cảm thấy căng thẳng, rõ ràng muốn rút lại thắt lưng gấm nhưng không còn kịp nữa rồi.

Chỉ thấy mắt Lý Chẩm sáng như đuốc, bất thình lình nắm chặt lấy thắt lưng gấm kia, trở tay một cái, lại kéo thêm cái nữa khiến thiếu nữ ngửa người ra phía sau, không đủ lực khống chế lại chới với mà nghiêng người về phía trước.

Nghiêng một chút cũng không sao, nhưng lại vướng đồ vật dưới chân khiến nàng trực tiếp ngã nhào. Ô Nhan Khắc Kỳ ở sau lưng nàng vươn tay ra túm nhưng kết quả trả về chỉ có nắm tay trống rỗng. Vẫn là Lý Chẩm nhanh tay lẹ mắt trực tiếp lao tới cạnh bàn, duỗi tay nâng chuôi kiếm chống đỡ trên vai thiếu nữ.

Thiếu nữ lảo đảo vài bước về phía sau, khó khăn lắm mới có thể đứng vững vàng.

Ô Nhan Khắc Kỳ đưa tay che lại nửa đôi mắt, dáng vẻ hệt như muốn nói, ta không muốn gặp ai, ta không nhìn thấy ai, ta xấu hổ lắm rồi.

Lúc này Cố Dung mới đi qua, thấp giọng trêu ghẹo: “Xem ra Vân Bắc vương thực sự nuông chiều nữ nhi này rồi. Chỉ được có vậy mà còn tự tin như thế kia. Thường ngày không biết có bao nhiêu người cùng chơi với nàng đây.”

Ô Nhan Khắc Kỳ vô cùng thong thả lắc lắc đầu: “Ai bảo nàng là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của phụ vương chứ.”

Giờ phút này, dường như Ô Nhan Mông Qua còn chưa ý thức được thực lực chân chính của bản thân, vẫn còn tức giận ném thắt lưng về phía Lý Chẩm. Lý Chẩm vốn nghĩ, chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương khoa tay múa chân mà thôi, lại không nghĩ tới tính tình của tiểu cô nương bướng bỉnh đến mức này. Vết thương cũ của Lý Chẩm còn chưa lành, không muốn ầm ĩ với nàng chút nào, vì thế khi thiếu nữ nghiêng người cũng là lúc Lý Chẩm vươn tay hạ một chiêu ngay cổ. Thiếu nữ chợt ngất xỉu trong lòng ngực Lý Chẩm. Cả quá trình xảy ra chóng vánh đến không ngờ được, đến mức hắn còn không muốn nhận thân thích với muội muội này đâu.

“Có thể chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa hay không?” Ô Nhan Khắc Kỳ hỏi.

Cố Dung gật đầu.

Kết quả là, trong khoảng thời gian một nén hương, Ô Nhan Mông Qua dù đã ngất xỉu vẫn bị trói lại, mang lên xe ngựa.

“Thế này… Có phải… Không được hợp lý lắm không.” Lý Chẩm nhìn thiếu nữ ngất xỉu trước mắt trông có chút đáng thương, lòng tốt lại lập tức trỗi dậy. Nhưng Ô Nhan Khắc Kỳ chỉ sửa sang lại vạt áo rồi nói:

“Thế này còn chưa đủ, lát nữa có khi còn cần thêm chút t-h-u-ố-c m-ê.”

“T-h-u-ố-c m-ê? Nàng là muội muội của ngươi đấy.” Lý Chẩm kinh ngạc, cảm thán không thôi.

Ô Nhan Khắc Kỳ phất phất tay: “Nếu không làm như thế, nàng một mực ầm ĩ đòi theo ngươi về tận Kinh thành cũng không chừng.”

Nghe xong lời này, Lý Chẩm chợt lặng thinh, ngoan ngoãn gật gật đầu.