Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 152

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ô Nhan Khắc Kỳ ngẫm nghĩ rồi nói: “Muội muội của Ô Nhan Khắc Kỳ ta, đương nhiên phải gả cho một anh hùng rồi, ít nhất thì người nọ không thể kém hơn ta.”

“Kiểu anh hùng như thế nào?” Cố Dung hỏi.

Ô Nhan Khắc Kỳ bật thốt lên: “Mưu trí lại dũng mãnh, còn phải có cả hoài bão.”

“Hoài bão…”

Cố Dung cười, bỗng nhiên lắc đầu, tựa như đang đùa giỡn chính mình: “Thực ra ta hơi hối hận rồi.”

“Muốn cưới muội muội ta ư, hiện tại đổi ý cũng chưa muộn.” Ô Nhan Khắc Kỳ cười nói.

Cố Dung lắc đầu: “Ta đang nói đến giao dịch cùng với ngươi.”

Ô Nhan Khắc Kỳ ngẩng đầu, chờ đợi những lời tiếp theo của Cố Dung. Cố Dung nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy múa, nói: “Dã tâm của ngươi còn lớn hơn cả ca ca ngươi.”

Ô Nhan Khắc Kỳ cũng không vội vã phản bác mà hỏi ngược lại: “Vui lòng chỉ giáo?”

Cố Dung thản nhiên nói: “Ta đã hỏi qua mật vệ, biết được ba năm trước suýt chút nữa thì Vân Nam đã liên hợp cùng Vân Bắc khai chiến với Trung Nguyên, hoá ra ngươi là người đứng ở phía sau châm ngòi.”

Ô Nhan Khắc Kỳ cười cười, cũng không phủ nhận mà chỉ chăm chú nhìn Cố Dung: “Châm ngòi? Lời này là sao đây? Từ trăm năm trước Vân Nam và Vân Bắc vốn dĩ là người một nhà, cùng nhau chống lại Trung Nguyên chẳng phải là lẽ thường tình hay sao?”

“Trăm năm qua Trung Nguyên không xâm chiếm Vân Châu, chống lại là chống như thế nào?” Cố Dung bất mãn nói.

Ô Nhan Khắc Kỳ cong khóe miệng thật sâu, nhưng ánh mắt lại loé lên tia sắc lạnh: "Sóc Đạt, Phương Giản, Phất Liêu, Bình Uyên, A Tàng, Hoàn Khâu, Đan Lãng, bảy thành ở Bắc Cương này vốn dĩ thuộc về Vân Châu. Chúng ta lấy lại những gì đã bị mất tự trăm năm trước không phải là điều nên làm sao?”

Cố Dung hừ lạnh, nhìn chằm chằm Ô Nhan Khắc Kỳ, trầm giọng nói:

“Ô Nhan Khắc Kỳ, tham vọng của ngươi thực sự rất lớn.”

Ô Nhan Khắc Kỳ cười nói: “Đạ tạ đã tán dương.”

Cố Dung nhanh chóng lật mặt cá: “Cũng không phải là ta đang khen ngợi ngươi.”

Ô Nhan Khắc Kỳ gật đầu: “Xem ra tiếng Trung Nguyên của ta không ổn chút nào, ta lại cứ ngỡ là đang khen ta.”

Cố Dung lại hừ lạnh.

Ô Nhan Khắc Kỳ nhìn Cố Dung, nhướng mày cười khẽ, thanh âm kéo dài:

“Ngươi yên tâm, giữa chúng ta đã có lời hứa, cũng coi như Vân Bắc và Trung Nguyên đã định ước, chỉ cần ngươi còn sống, quân đội của Vân Bắc tuyệt đối sẽ không bước vào Chu quốc dù chỉ nửa bước.”

Dứt lời, Ô Nhan Khắc Kỳ lại nghiêng đầu bổ sung: “Tất nhiên, trừ phi đó là chuyện ngươi yêu cầu.”

Cố Dung giơ tay lập tức cự tuyệt: “Này? Yên tâm đi, ta sẽ sống cho thật tốt, ít nhất cũng phải sống lâu hơn ngươi. Tuyệt đối đừng có nhen nhóm tâm tư xấu xa kia. Sau khi Lý Chẩm đăng cơ, mọi thứ đều sẽ đi vào quỹ đạo vốn có của nó, để quân đội Vân Bắc yên phận ở lại Lỗ Nhĩ Hãn Đan đi.”

Ô Nhan Khắc Kỳ nhún vai: “Được thôi, vậy hy vọng ngươi sống lâu trăm tuổi, phúc trạch an khang.”

“Đa tạ lời chúc của ngươi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »