Chương 18

Tuy rằng không phải chuyện gì lớn lao, ta cũng không nên ôm rơm nặng bụng, chuyện lại chẳng liên quan gì đến ta, hà cớ chi phải rước thêm phiền toái cho Nhị ca ta. Ta là đại thiện nhân đệ nhất thiên hạ chắc? Thế nên, ta cúi người, dùng hết sức lực kéo nàng từ dưới đất đứng dậy.

“Xin lỗi, ta thực sự không giúp được ngươi.”

Rơi vào đường cùng, ngày ấy Trắc Phi Tĩnh Vương rời đi, trên mặt còn vương nước mắt.

Nhưng hôm sau, nàng lại tới, lại khóc sướt mướt rời đi.

Ngày tiếp theo, nàng vẫn tới, rồi lại rời đi trong nước mắt.

Liên tiếp mấy ngày, Trắc Phi Tĩnh Vương không biết xấu hổ, nhưng ta thì biết đấy!!!

Nàng cả ngày chạy tới phủ Vân Vương ta, ta mở cửa chào đón cũng không được mà không mở cửa cũng không xong. Nếu như không mở, nhân gia cảm thấy phủ Vân Vương ta hào khí không còn. Nếu như mở, nàng ngày ngày tìm đến, lưu luyến không buông không bỏ, mỗi lần đến đều là rời đi trong nước mắt.

Ngày hôm ấy, nàng lại tới đòi nợ nữa rồi. Vừa vào cửa, đáy mắt đã đỏ hồng, thân thể mềm nhũn như sắp ngã gục. Nói một hồi lại khóc nức nở.

Hôm nay còn có thêm một tiết mục mới: T.ự t.ử.

Lúc ấy, sắc mặt nàng trắng bệch, một vệt ngang cổ.

“Hôm nay, nếu như tỷ tỷ không đáp ứng ta, ta liền đâm đầu ch.ết ở chỗ này.”

Ta cho rằng nàng đang nói giỡn, mà không ngờ tới, người này hai mắt trừng trừng, hướng về phía cây cột.

Ta sợ tới mức chạy tới ngăn nàng lại: “Chuyện gì cũng phải từ từ!”

Đáy mắt nàng long lanh ngập nước, cõi lòng đầy vẻ chờ mong nhìn về phía ta.

“Này…” Ta vô cùng do dự, “Thực sự ta không giúp được gì cho ngươi.”

Trắc Phi Tĩnh Vương vừa nghe thấy thế đã vội vàng nói:

“Ta cũng không mong cầu tỷ tỷ cam đoan. Tỷ tỷ đi tìm Nhị ca nói vài lời, nếu như có thể bắc cầu mà gặp được tiểu công gia, tới lúc đó tự ta sẽ tới cầu tình.”

Nói xong lại tiếp tục nghẹn ngào: “Ta đã đến cửa vài lần, tiểu công gia cùng lão công gia cũng không chịu gặp ta. Thực sự ta không còn cách nào khác.”

Trông thấy đôi mắt kia của nàng nhìn chằm chằm vào ta, thực sự đã khiến ta rùng mình. Nàng dứt khoát chạy ra bên ngoài, đến thể diện cũng không cần, mạng cũng không cần, mỗi ngày đều khóc lóc sướt mướt, quay đầu lại muốn ch.ết ở chỗ này. Nếu thực sự nàng ch.ết ở đây, phủ Vân Vương ta sẽ trở thành nơi như thế nào? Ta lại trở thành loại người gì? Những kế hoạch kia của Cố Dung đều sẽ ch.ết từ trong trứng nước! Vì thế, ta trái lo phải nghĩ, cuối cùng đồng ý thỉnh cầu của nàng. Ngày đó, ta lập tức đi qua phủ của Nhị ca để nói đến việc này.

Nhị ca muốn ta hồi phủ chờ tin tức.

Tin tức này chờ đợi ròng rã tới ba ngày.

Ngày hôm đó, rốt cuộc tin tức cũng được truyền đến từ phủ Nhị ca, nói rằng đã hẹn với công tử nhà An Quốc Công ở biệt viện ngoại ô, muốn ta và Trắc Phi Tĩnh Vương cùng qua đó. Bên này, ta phái người của Thẩm phủ trực tiếp đưa tin đến phủ Tĩnh Vương. Bên này, tự bản thân cũng sắp xếp một chút.

Nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt phải an toàn, ta quyết định mang theo hai người hầu ở phủ Vân Vương đi theo, nếu có điều gì bất trắc cũng có thể xử lý thật tốt. Thế nhưng ta lượn lờ vài vòng khắp phủ cũng không thấy bóng người nào. Chỉ thấy mỗi A Giáp đang bận rộn mồ hôi đầy đầu trong phòng bếp.

“Người đâu cả rồi?” Ta tò mò hỏi.

A Giáp lắc lắc đầu, vùi đầu tiếp tục nấu canh.

“Thế… thế thì ngươi đi!”

Ánh mắt A Giáp lộ vẻ mê man, ta lôi kéo hắn ngồi lên xe ngựa tiến về biệt viện ở ngoại ổ của An Quốc Công.

Xe ngựa ra khỏi thành, chạy thẳng về phía Đông. Càng đi càng thấy hoang vắng, một lát sau, mắt nhìn ra bên ngoài, đến một bóng người cũng đều không thấy.

“Biệt viện này của An Quốc Công cũng đủ hoang vắng…” Ta lẩm bẩm.