Chương 19

A Giáp không nói chuyện.

Ta lại nói với chính mình: “An Quốc Công thích yên tĩnh, lại không ngờ là yêu thích đến mức này…”

Trên xe có hơi lạnh, ta không ngừng xoa xoa tay. A Giáp đưa cho ta một bầu rượu.

“Ngươi còn mang theo cái này!” Ta cười tiếp nhận lấy, ngửa đầu uống mấy ngụm lớn, lập tức ấm áp không ít.

“Vì sao ngài phải gả vào phủ Vân Vương?”

A Giáp đột nhiên hỏi.

“Ta?” Ta lau lau miệng, sau khi nghe xong thì sửng sốt.

A Giáp gật gật đầu: “Nhìn ngài chính là người có tính cách tự do. Người đời đều nói, nữ nhân tốt thì không nên làm thϊếp, vì sao ngài lại cam tâm tình nguyện làm một Trắc Phi?”

A Giáp liên tục hỏi khiến ta sửng sốt không thôi. Ta không biết vì sao A Giáp lại hỏi đến vấn đề này. Ngày thường, hắn luôn khờ khạo, nói chuyện phiếm cũng chỉ đề cập xung quanh chuyện bếp núc. Ta vẫn luôn cho rằng hắn là người đôn hậu thành thật, lại không nghĩ hắn lại có thể to gan hỏi một vấn đề nhạy cảm như vậy.

Còn không đợi ta phản ứng lại, A Giáp lại hỏi ta một câu gây sốc hơn:

“Ngài yêu Vân Vương sao?”

“Cái gì?” Ta nhăn mày: “A Giáp, hôm nay sao ngươi lại kỳ quái như vậy?”

“Ngài không yêu.” A Giáp lắc đầu: “Nói ngài yêu Vân Vương, chi bằng nói ngài yêu Vương Phi.”

“Gì hả?!” Ta kinh hãi hô lớn.

A Giáp lại nhàn nhạt nói: “Đùa thôi mà.”

“A Giáp… Ngươi kỳ lạ.” Ta cảm thấy rất mất tự nhiên, giống như A Giáp hoàn toàn thay đổi thành một người khác, nói chuyện không thể hiểu, thái độ khó hiểu, sắc mặt cũng khiến người khác đoán không ra.

“Chỉ là, ta nhớ tới…Canh ta nấu còn chưa xong.”

A Giáp cứ lẩm bẩm rồi thở dài.

Trong phút chốc, ta giật mình một cái, không nhìn đến A Giáp nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thời điểm ta mơ hồ buồn ngủ, rốt cuộc xe ngựa cùng dừng lại. Xuống xe ngựa, ta đi vào cùng A Giáp. Biệt viện của An Quốc Công quả thực quạnh quẽ, đến một hạ nhân cũng tìm không thấy. Kỳ quái không thôi.

“A Giáp… Ngươi có cảm thấy từng trận gió như từ địa ngục thổi tới không…”

“Có sao?” Thanh âm của A Giáp so với địa ngục còn lạnh lẽo hơn.

“Bọn họ còn chưa tới sao?” Ta yên lặng lẩm bẩm.

Ta quyết định chờ bọn họ ở chính sảnh. Thế nhưng, thời điểm ta bước một chân vào, lập tức ngây người. Chỉ thấy người ngồi trên ghế nhão như bùn lầy, trước ngực người nọ bị cắm một thanh đoản đao, m.áu tươi tràn ra. Người bên cạnh đang khom người, quay lưng về phía ta, hắn đang chơi đùa người đã nhão ra như bùn đất kia… hoặc nói là… thi thể thì đúng hơn.

Nghe thấy tiếng động, người nọ quay đầu, đôi mắt nhíu lại, lẩm bẩm một câu trong miệng: “Phế vật, đã nói qua thời gian, sao lại đến sớm như vậy!”

Ta không biết hắn nói lời này với ai, cũng không kịp suy nghĩ. Trong lòng hoảng loạn nhưng ta vẫn cố giữ lại một tia lý trí. Nơi đây không nên ở lại thêm!!! Ngay tức khắc ta quay người qua chỗ khác, A Giáp lại nhìn chằm chằm ta bằng ánh mắt quỷ dị.

“A… A Giáp, ngươi nhìn ta làm gì! Đi thôi!”

A Giáp không động đậy, ta đang hoài nghi, đột nhiên lại bị ai đó ôm lấy từ phía sau. Sáp vào bên cạnh đầu của ta, là một nam nhân với nụ cười dâʍ đãиɠ: “Bộ dáng nhỏ nhắn này quả thực không sai, nếu tới sớm như vậy, cũng đừng lãng phí.”