Chương 33

Từ khi trở lại Kinh thành, Lý Chẩm rất bận rộn. Tuy rằng, chuyện của ta huyên náo không hề nhỏ, nhưng dù sao hắn cũng lập công lớn ở Kinh Châu, những quan lớn quý tộc trong Kinh thành vẫn theo vòng xoay của quyền thế, gió chiều nào, vẫn là nhẹ nhàng lướt theo chiều ấy.

Cẩn thận nghĩ lại, lần này Đoan Vương muốn hắt thùng nước bẩn vào phủ Vân Vương, nhưng kỳ thực bước tiếp theo có lẽ chân chính muốn kéo Tĩnh Vương ngã ngựa. Ngày đó, Tĩnh Vương nhận tội, ta vốn không rõ, hiện tại cân nhắc e là cũng không đành lòng trông thấy mạng nhỏ của ta bị nghiền nát. Dù sao cũng liên luỵ đến Tĩnh Vương hắn, ta có ch.ết cũng được ch.ết chậm hơn một chút.

Việc này còn có sự trợ giúp của Cố Tam ca, Cố Dung và Lý Chẩm thì không cần phải nói, nhưng Tĩnh Vương dụng tâm như vậy cũng đã nhọc lòng rồi. Thế là ngày hôm đó, ta lên phố mua chút quả phỉ cùng hạt dẻ thật ngon, dự tính đến phủ Tĩnh Vương gặp mặt để nói lời cảm tạ. Nhưng một chân ta còn chưa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng hô truyền tới từ ngoại viện:

“Vương Phi nương nương hồi phủ!!!”

Nghe xong, ta vui mừng ra mặt, xách váy chạy ra cửa, đứng ở trong viện nhón chân mong chờ.

Không bao lâu, từ phía xa xa, chỉ thấy Cố Dung bước tới từ phía khác của hành lang dài. Dường như hắn gầy đi, sắc mặt tái nhợt. Không biết có phải vì vóc dáng quá cao hay không, cả người thoạt nhìn lung lay.

Hắn vô cùng chuẩn xác nhìn thấy ta, bước thẳng tới:

“Cố…”

Ta đang muốn chào hỏi, bỗng nhiên bị hắn kéo đến ôm vào trong l*иg ngực. Hắn cúi đầu, mặt ta áp sát vào bên cằm của hắn, trông thấy yết hầu trượt lên xuống, âm thanh có chút nghẹn ngào.

Ta vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn:

“Cố Dung… Ta không sao rồi.”

Cố Dung không nói gì, ta cảm giác được thân thể hắn hơi run rẩy, ôm lấy cánh tay ta mỗi lúc càng chặt.

“Ta thực sự không sao đâu, ngươi nhìn ta xem, không phải vẫn rất khoẻ khoắn đứng ở chỗ này đó sao?”

Vì an ủi Cố Dung, ta cố gắng hết sức lực khiến cho âm thanh mềm mại nhu hoà hơn một chút. Ta quen biết Cố Dung nhiều năm như vậy, dường như chưa bao giờ ôn nhu như vậy nói chuyện cùng hắn. Hồi lâu sau, rổt cuộc Cố Dung cũng buông lỏng, nhưng tay hắn lại gắt gao nắm lấy bả vai ta, đáy mắt phiếm hồng.

“Trâm Trâm, việc này không thể cho qua, ta sẽ báo thù cho ngươi.”

Ánh mắt Cố Dung chân thành tha thiết. Mặc dù hắn khoác lên người một thân váy gấm vàng nhạt, chiếc áo choàng màu trắng thêu hoa, âm thanh thô trầm nói lời thề son sắt trông có chút buồn cười, nhưng ta không bao giờ nghi ngờ hắn. Từ trước tới nay, Cố Dung nói một không nói hai. Ta sợ lúc này hắn quá xúc động, liền nghiêm lúc lắc đầu:

“Lần này hai người ra sức bảo vệ ta, tuy rằng Thánh Thượng chịu nhả ra nhưng đó là bởi vì các ngươi có công dẹp loạn, còn có Tĩnh Vương liên luỵ trong chuyện này. Hiện tại, Thánh Thượng bệnh nặng, Kế hậu một mực thổi gió bên tai, ngôi vị trữ quân vô cùng sống động, lúc này phải tránh hành động thiếu suy nghĩ.”