Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Chẩm ngồi trước bàn, do dự nói: “Hiện giờ đυ.ng đến Đoan Vương e là không dễ dàng. Chi bằng trước mắt xuống tay từ phía Hoàn Vương.”

Cố Dung giương mắt: “Hoàn Vương, Khang Vương, những kẻ kia chỉ là vài con hồ ly không có mấy thành tựu. Lên rừng săn thú, không đánh hổ cùng sư tử lại đi săn hồ ly?”

Lý Chẩm nhíu mày: “Nhưng hồ ly lại thận trọng, lên rừng săn thú, một phát bắn trúng hổ thì coi như xong. Nếu như không thể thì sao? Bị hổ phản công, mất hồ ly còn không nói, mà đến cả mạng cũng có thể không còn.”

Ánh mắt Cố Dung hơi dò xét, từng câu từng chữ nặng nề:

“Nhưng ngươi cũng phải đối mặt với hổ cùng sư tử. Ngươi cần trở thành vua của núi rừng chứ không phải là đại vương của hồ ly trên núi!”

Lý Chẩm muốn nói lại thôi, môi khẽ mím, không nói nữa. Kỳ thực, điều Lý Chẩm lo lắng không hẳn là không có lý, hiện giờ Thánh Thượng bệnh nặng, mọi việc đều ỷ lại vào Kế hậu, Đoan Vương cũng tự nhiên mà được thuận lợi. Lần này, tuy nói rằng chủ ý đánh lên phủ Tĩnh Vương nhưng lại đánh một đòn phủ đầu lên phủ Vân Vương. Nếu ở thời điểm mấu chốt này đυ.ng tới Đoan Vương, đó rõ ràng là tuyên chiến. Hiện tại tình thế hỗn loạn, phủ Vân Vương cũng không chiếm ưu thế tuyệt đối.

Ta cũng biết Cố Dung bởi vì chuyện của ta mà phiền lòng, muốn kéo Đoan Vương đứng đầu danh sách đuổi cùng gi.ết tận. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, ta càng không hi vọng hắn hành động cảm tính mà huỷ hoại biết bao nỗ lực trước đó.

“Chuyện của Đoan Vương… Nếu không cứ đi một bước lại tính một bước?”

Ta tính mở miệng thăm dò, nhưng vừa mở miệng đã đυ.ng phải hố bom, một phát nổ kia khiến ta thương tích đầy mình.

Lúc đó, Cố Dung lạnh mắt nhìn qua, hỏi ta:

“Ngươi không muốn chứng minh trong sạch? Muốn bị cấm túc cả đời?”

Hỏng… Ta thở dài:

“Thực ra, hồi phủ bị cấm túc chẳng qua chỉ là một lý do thoái thác. Phủ Vân Vương lập được công lớn, An Quốc Công cũng không làm khó, việc này đương nhiên Thánh Thượng sẽ không truy cứu lại nữa.”

Cố Dung nheo mắt: “Thời gian này ngươi lại thông minh lên rồi à?”

“Ta… tính…” Ta nghẹn họng.

Tốt thôi, Cố Dung rốt cuộc cũng ổn định lại tâm tư, bắt đầu giận dỗi. Lý Chẩm khẽ đẩy đẩy hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa. Nhưng Cố Dung né tránh cánh tay, nghiêm túc nhìn ta mà nói:

“Ta nói sai rồi sao? Trắc Phi Tĩnh Vương kia rất thân cận với ngươi à? Một cái bẫy rõ ràng đến thế ngươi cũng không nhìn ra sao?”

Lý Chẩm liếc mắt nhìn ta, thay ta nói vài lời tốt:

“Mã thất tiền đề*, ngươi hùng hổ nổi giận như thế làm gì hả?”

(*) [马失前蹄] (Mã thất tiền đề): Thành ngữ có nghĩa đen là ngựa mất móng trước, sau này dùng để chỉ tính toán sai lầm dẫn đến thất bại.

Cố Dung hừ một tiếng: “Nàng cũng không phải mã thất tiền đề, nàng là biết rõ nhưng vẫn cố phạm phải.” Nói xong, hắn chợt nhăn mày, lời lẽ quái đản: “Thẩm Mạnh Trâm, ta cảm thấy rất kỳ quái, ngày thường không nói ngươi xảo trá thì cũng là người có đầu óc, tại sao hễ liên quan đến hai chữ Tĩnh Vương ngươi liền biến thành kẻ ngốc?”
« Chương TrướcChương Tiếp »