Chương 45

“Ai?!” Giản Văn Đường hô lớn.

Cố Dung nhéo nhéo giọng: “Tỷ tỷ tốt của ngươi.”

“Cái gì?!” Giản Văn Đường thoáng nhìn lại một cách gian nan.

“Ta không quen biết ngươi! Rốt cuộc ngươi là ai!”

“Ta và ngươi đều không quen biết, còn muốn cưỡi trên đầu phủ Vân Vương ta?”

Thanh âm của Cố Dung kỳ quái, khoé miệng cong cong.

“Vân… Vân Vương Phi?” Giọng điệu của Giản Văn Đường đã trở nên run rẩy.

“Giản lão đệ, ngươi đυ.ng đến Tĩnh Vương ta cũng mặc kệ ngươi. Nhưng ngươi đυ.ng đến phủ Vân Vương ta, có từng nghĩ tới phủ Cảnh An Hầu ta không hề ăn chay không?”

“Vương… Vương Phi nương nương… Ta không có…”

Giản Văn Đường run rẩy.

“Không có gì?” Ta lạnh mặt đi tới trước mặt Giản Văn Đường.

“Đây… Ngươi…” Một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.

“Cái gì mà ngươi ngươi ta ta…” Cố Dung lạnh giọng, đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Ta ghét nhất là mấy người nói chuyện vô nghĩa, cũng ghét nhất mấy kẻ không thành thật. Ngươi làm chuyện xấu, thừa nhận coi như xong, không thừa nhận, thiên đao vạn quả*”

(*) [千刀万剐] (Thiên đao vạn quả): Ch.ém nghìn nhát đao, ch.ết không toàn thây.

Giản Văn Đường cẩn thận từng li từng tí thở phì phò, sau đó giương mắt nhìn ta:

“Hai vị Vương Phi… Ta sai rồi. Ta thực sự sai rồi.”

“Lằng nhà lằng nhằng…” Cố Dung lẩm bẩm, đánh mắt ra hiệu cho ta. Vì thế, ta móc dây thừng ra, tiến đến gần Giản Văn Đường, dùng mười phần sức, nhanh nhẹn trói chặt hai móng heo của hắn lại.

“Đây… Đây lại là làm gì thế này?” Giản Văn Đường hãi hùng khϊếp vía, chân bất giác run lên bần bật.

Cố Dung nhỏ giọng: “Giản lão đệ, hai nữ tử nhu nhược chúng ta lại đi trói một đại nam tử như ngươi thì có bao nhiêu sức, yên tâm đi."

Nghe được giọng điệu cổ quái này của Dung, Giản Văn Đường lại càng hốt hoảng. Hắn run rẩy nuốt nước bọt.

"Vương Phi nương nương… Ta sai rồi. Ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho ta đi!"

Cố Dung cười khẽ:

"Muốn sống sao?"

Giản Văn Đường ra sức gật đầu.

"Ta muốn ngươi viết một phong thư, giao cho đại nhân Lưu Hạ Chương ở Hình Bộ, thừa nhận bị Đoan Vương ép buộc, mưu hại Tiểu Công gia, hãm hại Tĩnh Vương, có làm được hay không?"

"Cái này…" Giản Văn Đường hơi do dự.

"À, thì ra ngươi không muốn sống." Nói rồi Cố Dung cười cười, tay đè trên đao.

"Viết viết viết! Ta viết!" Giản Văn Đường hô lớn.

Cố Dung lạnh lùng nói:

"Trong thư, ta muốn ngươi chỉ đề cập tới Tĩnh Vương, không đề cập đến phủ Vân Vương, có làm được không?"

Giản Văn Đường dè dặt gật đầu. Ta đặt giấy ở trên án, lại mang bút tới đặt xuống bên cạnh. Cố Dung liếc nhìn về phía giấy bút đã chỉnh tề, chép miệng: "Viết đi, Giản lão đệ."