Chương 46

Giản Văn Đường run rẩy nằm bò ở trên bàn, chỉ chốc lát sau đã viết xong. Cố Dung cầm tờ giấy lên, nhìn qua một chút, khóe môi khẽ động.

"Không hổ là người đọc sách mà, văn từ sắc bén, từng câu chữ đều là hủy hoại người ta triệt để. Người không biết còn cho rằng ngươi và Đoan Vương thực sự có mối thù không đội trời chung nữa đấy."

Giản Văn Đường hỏi: "Bây giờ có thể đi được chưa…?"

"Vẫn chưa." Cố Dung nói, cầm bàn tay của Giản Văn Đường lên, ba nh.át đao uyển chuyển nhanh gọn rơi xuống lòng bàn tay, lại đi tới phía đối diện Giản Văn Đường: "Thoa m.áu khắp lòng bàn tay, ấn dấu tay lên phong thư này, vậy coi như xong."

Yết hầu Giản Văn Đường khẽ lăn, đỉnh đầu túa đầy mồ hôi, trong lúc nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt. Đợi tới khi hắn ngoan ngoãn nhấn xong dấu tay, lúc này Cố Dung mới dời đi thanh đao trên cổ hắn, Giản Văn Đường chậm rãi thở phào một hơi. Thế nhưng, giây tiếp theo, mũi đao của Cố Dung nhắm chuẩn xác vị trí trái tim ngay l*иg ngực hắn.

"Ngươi làm gì vậy? Không phải ta đã làm theo lời ngươi nói rồi sao?" Giản Văn Đường nghiêng đầu, cổ họng ứ nghẹn.

Cố Dung dán sát lại bên tai Giản Văn Đường, cười khẽ.

"Bỗng nhiên, ta nghĩ ra một cách tốt hơn. Ngươi nói xem, nếu như ngươi lấy cái ch.ết để tỏ rõ lòng mình, cáo trạng phu thê Đoan Vương, có phải sẽ tốt hơn không?"

"Ngươi… Ngươi nói không giữ lời!!!" Âm thanh của Giản Văn Đường run rẩy kịch liệt, tay chân bị trói liều mạng giãy giụa.

"Ngươi không nên đυ.ng đến Trâm Trâm."

Cố Dung chợt thu lại nụ cười, thanh âm trầm thấp, hoàn toàn bại lộ giọng điệu vốn có.

"Ngươi… Ngươi… Ngươi là nam nhân?!" Giản Văn Đường ngẩn ra, giật mình quay đầu lại, đờ đẫn nhìn Cố Dung.

Tiếng cười trầm thấp lại u ám bật ra từ cổ họng của Cố Dung.

"Chúc mừng ngươi, ngươi là người thứ một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười… mười một biết được chuyện này. Nhưng rất xin lỗi, ta ghét con số này. Thế nên, ngươi phải ch.ết."

Nói rồi, Cố Dung xuyên đoản đao vào ngay tim Giản Văn Đường, trong nháy mắt m.áu chảy thấm đẫm cả vạt áo. Con ngươi Giản Văn Đường bỗng nhiên trợn trừng, há miệng a ba a ba* không ngừng, m.áu ồ ạt chảy. Ta ước chừng một chút, từ thời điểm Cố Dung găm đoản đao vào ngực Giản Văn Đường cho tới khi hắn tắt thở, nhiều nhất cũng chỉ đầy một phút.

(*) [阿巴阿巴] (A ba a ba): Âm thanh của trẻ sơ sinh và người không thể nói. Trong tiếng lóng, nó có nghĩa là mất khả năng ngôn ngữ. Ý nghĩa mở rộng có thể đề cập đến sự yếu đuối hoặc chế giễu.

Ngửi được mùi m.áu nhàn nhạt, ta sờ sờ cằm:

"Ban ngày ban mặt, đất trời sáng tỏ, ngươi không thể tìm cách nào văn minh một chút à?"

Cố Dung chậm rãi đứng dậy, hất hất tóc, bình tĩnh thong dong:

"Trực tiếp thô bạo chính là phong cách của phủ Cảnh An Hầu ta."

Nói xong, hắn kéo tay ta, tiêu sái bước ra khỏi cửa, bước đi như lướt gió.

Ta quay đầu nhìn thoáng qua th.i th.ể của Giản Văn Đường, hỏi:

"Th.i th.ể kia làm sao đây?"

Cố Dung không hề quay đầu lại, chỉ nói:

"Để Lý Chẩm tới xử lý cục diện rối rắm."