Chương 51

Cố Dung lắc đầu cười cười: “Ta đã sớm biết hắn không phải cái thứ tốt lành gì.”

Nói xong lại cố ý liếc mắt về phía ta, nói thêm: “Hắn buộc chính mình và Trâm Trâm ở cùng một chỗ, mượn tay chúng ta loại bỏ những thứ mà bản thân hắn không loại bỏ được, giúp hắn xử lý những người mà hắn muốn nhưng lại không tự tay xử lý được. Hiện tại, lại thuận theo cái thang này mà leo lên, muốn mạng của Kế hậu để vỗ về oan ức của mẫu phi hắn. Ta vẫn luôn cho rằng, mục tiêu của hắn chỉ là Đoan Vương, lại không hề nghĩ tới đây mới là mục đích cuối cùng của hắn. Không thể không nói, hắn quả thực rất thông minh.”

“Ngươi nói là… Là Tĩnh Vương… Đi tìm Kế hậu?” Ta hỏi.

Cố Dung vẫn giữ nguyên nụ cười: “Chưa chắc là tự mình đi gặp mặt, có thể là qua giấy tờ, có thể là qua phong thư, cũng có thể… lần đó hắn tiến cung cũng đã gặp qua Kế hậu.”

“Thật là… Tính toán không hề bỏ sót…” Ta ngạc nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, cảm giác toàn thân bức bối không thoải mái.

Cố Dung lắc đầu, khí lạnh tràn ra trong đáy mắt:

“Biết rõ Tĩnh Vương đang lợi dụng chúng ta, chúng ta cũng không thể không nương theo bố cục mà hắn sắp đặt sẵn. Đây mới chính là điều hắn thực sự khiến người ta chán ghét nhưng lại không thể không khiến người ta bội phục.”

Lý Chẩm thở dài, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?’

Lý Chẩm hiểu rất rõ Cố Dung, hắn không phải là quả hồng mềm để mặc người nắn bóp. Vẻ mặt này, ánh mắt này, rõ ràng là đang không vui, rõ ràng nói cho chúng ta biết, hắn sẽ không từ bỏ ý định.

Quả nhiên, Cố Dung giật giật khoé môi, lộ ra ý cười cổ quái: “Ta hận nhất là bị bài binh bố trận. Nếu như Lý Tự hắn thích bài binh bố trận người khác như vậy, ta cũng cho hắn nếm thử một chút mùi vị bị lợi dụng, xem hắn cảm thấy như thế nào.”

Dứt lời, Cố Dung chậm rãi giơ chén rượu lên, ý cười vẫn như cũ, từng chữ từng chữ nặng nề:

“Ngày hôm nay chúc mừng, chính là chúc ngày mai Tĩnh Vương Lý Tự của chúng ta khổ mà không nói nên lời, cùng… thân bất do kỷ.”

Khi đó, lời nói của Cố Dung vô cùng càn rỡ lại cũng thật mơ hồ.

Bầu không khí có chút căng thẳng, ta và Lý Chẩm bốn mắt nhìn nhau. Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, Lý Chẩm hoảng hốt giơ ly tới, nhưng vẻ mặt u sầu ảm đạm nào có gjống bộ dáng cam tâm tình nguyện chúc mừng.

Bưng ly rượu lên, Lý Chẩm do dự nói: “Tĩnh Vương người này tâm cơ thâm trầm, muốn lợi dụng hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu muốn để hắn biết rõ rồi mà còn cố phạm phải, e là so với lên trời còn khó hơn.”

“Thế à?” Cố Dung nhấp một ngụm rượu, cười khẽ, đáy mắt lộ vẻ khinh thường:

“Hắn thông minh, Lý Chẩm ngươi và Cố Dung ta đều là kẻ ngu xuẩn cả sao? Chỉ cần tìm đúng điểm yếu, có mắc kẹt tới ch.ết cũng không có cách nào thoát ra.”

Lý Chẩm không uống rượu, tay dừng giữa khoảng không như bị điểm huyệt. Chỉ nhìn hắn rồi khẽ thở dài, chậm rãi nói:

“Nhưng vấn đề là Tĩnh Vương từ trước tới nay cao ngạo lãnh đạm, căn bản không điều gì có thể uy hϊếp được hắn. Ngay cả cữu cữu An Quốc Công của hắn cũng sẽ không ảnh hưởng được tới hắn.”