Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 65

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Dung lắc đầu: "Sở dĩ Ngọc Lan Trai tồn tại dài lâu được như vậy là bởi vì nơi này có nguyên tắc riêng, tuyệt đối không lạm sát người vô tội. Nghe nói, đây là quy luật mà chưởng quỹ đời thứ nhất đặt ra, bất luận là ai cũng không thể phá vỡ, trừ khi kẻ đó không muốn sống."

Lý Chẩm nói: "Có lẽ nên đi tra người thường xuyên lui tới Ngọc Lan Trai, để xem một chút đến cùng thì Đoan Vương đã đưa cho bọn hắn bao nhiêu tiền vàng. Hoặc là… Có phải bọn chúng… Tìm nhầm người hay không."

"Sẽ không tìm nhầm người." Ta nhìn về phía Lý Chẩm, phản bác.

"Hôm đó, bọn hắn đến trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng, lợi dụng thời điểm ngươi vắng mặt. Bởi vì cho rằng Cố Dung không biết võ công nên bọn chúng chỉ cử đến ba người, mà mục đích của chúng đều hướng về phía ta. Đương nhiên, bọn hắn cũng không quan tâm đến việc giữa đường thuận tiện gi.ết ch.ết Cố Dung."

Lý Chẩm thở dài: "Người muốn gi.ết ngươi, ngoại trừ Đoan Vương ra, e là không còn người nào khác."

"Người khác…" Cố Dung lẩm bẩm, dường như nhớ ra điều gì.

"Vì sao không nghe nói… tin tức Tĩnh Vương bị ám s.át? Nếu có chuyện này, Báo Tử ở bên kia không thể không biết."

"Ngươi muốn nói… là Tĩnh Vương?" Ta có chút sững sờ khoát khoát tay: "Không thể nào. Tĩnh Vương không tới mức muốn gi.ết ta."

Sắc mặt Cố Dung không dễ nhìn cho lắm.

"Ta cũng chưa nói là do Tĩnh Vương làm. Chẳng qua ta chỉ cảm thấy kỳ lạ. Trước đây, vụ việc xảy ra ở phủ Đoan Vương, nếu như Đoan Vương ghi hận thì người đầu tiên nên hận hẳn là Tĩnh Vương, tiếp theo mới đến lượt ngươi. Cùng lắm thì gi.ết cả hai cùng một lúc. Không đến mức chỉ gi.ết một người. Nói cách khác, gi.ết một người cũng là gi.ết, gi.ết hai người cũng là gi.ết… Vì sao lại chỉ gi.ết một người hả? Nếu là ta, cả hai ta đều gi.ết."

"Cái gì mà một người hai người… gi.ết… gi.ết gi.ết… ý nghĩ của ngươi rất kỳ quái đấy Cố Dung, ngươi nói tới nói lui là muốn gi.ết ai?"

Ta nhất thời im lặng.

Cố Dung lại càng không vui: "Tóm lại, không gi.ết Tĩnh Vương của ngươi, thế đã được chưa?"

"Tùy ngươi nói thế nào cũng được." Ta không để ý đến Cố Dung nữa, đứng dậy muốn đi.

Lý Chẩm ngồi một bên lúng túng gãi đầu. Thận trọng nói:

"Khụ… Cái kia… Ta cảm thấy… Cố Dung… vẫn là nói có lý… A Trâm… Ngươi cũng đừng nóng giận… Thực ra hắn cũng không có ý kia… Cố Dung ngươi cũng thế… Trái tim ngươi được làm từ pha lê à?”

Lý Chẩm nói xong câu đó, ta lại liếc mắt nhìn Cố Dung một cái, phẫn nộ bỏ đi.

Chỉ nghe tiếng Lý Chẩm thở dài sau lưng: “Cố Dung à Cố Dung, ngươi hà tất phải tự vác đá nện vào chân mình?”

Cố Dung có tự vác đá nện chân mình hay không ta không biết. Chỉ vì hờn dỗi với hắn mà bữa tối ta cũng ăn không no. Đêm đến, ta lăn qua lộn lại cũng không ngủ được nên đã chạy đến phòng bếp kiếm đồ ăn. Ta đang tìm kiếm khắp phòng, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng nóng rát, dường như có ai đó nhìn ta chằm chằm. Ta bất chợt quay đầu lại, chỉ thấy Cố Dung tựa người vào cánh cửa.

“Biết ngay là ngươi ăn cơm chưa no.” Cố Dung nói, móc từ trong lòng ngực ra một quả trứng gà.

“Này, lúc ăn cơm đã giữ lại cho ngươi.”

Ta nhận lấy quả trứng, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Ta vừa định bóc vỏ trứng thì Cố Dung lại nói:

“Ngươi đợi chút nữa hãy ăn. Trước tiên ta muốn hỏi ngươi chuyện này.”

“Chuyện gì?” Ta nhướng mày.

Cố Dung lắc lư người bên cạnh ta, hỏi:

“Nghe Lý Chẩm nói… Lúc ta hôn mê, ngươi ngày đêm không ngủ, đều ở trước giường chăm sóc ta. Là thật sao?”

Ta không nhìn Cố Dung, chỉ lẩm bẩm: “Ngươi đã biết mà vẫn còn hỏi ta.”

Cố Dung cười nhạt, ánh mắt nóng rực khiến ta không dám nhìn thẳng:

“Vậy ăn chay thì sao?”

“Cái gì…” Ta giả bộ không hiểu.
« Chương TrướcChương Tiếp »