Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc đó, Lý Chẩm mang theo hai quầng thâm mắt đau khổ tới cầu xin ta. Nghe nói, bởi vì Cố Dung luôn gõ cửa hô lớn, khiến cho hắn đã ba ngày trời không được yên giấc. Hai người này, từng người từng người lải nhải suốt ngày đêm không rõ mục đích là gì, rốt cuộc lải nhải đến mức đưa ta đến chùa Vạn An.

Chùa Vạn An là chùa chiền của hoàng gia Chu Quốc, đương nhiên là khí thế vô cùng uy nghiêm. Nghe nói trụ trì đương nhiệm là đại sư Tuệ Minh còn là người kết bái huynh đệ cùng với Tiên Hoàng. Lúc đó đốt hương sớm, chúng ta ngồi ngay ngắn ở đó nghe đại sư Tuệ Minh giảng thiền. Đại sư giảng một hồi liền nhắc đến Tiên Hoàng, một hồi lại nói đến lão Cảnh An Hầu, bỗng nhiên khóc nức nở, nói:

“Cố huynh nửa đời muốn có một nữ nhi, sống tới ngoài sáu mươi cũng chỉ nhìn thấy một đám nam nhi ở Cố gia. Nếu như huynh ấy còn ở nhân thế, nhất định là sẽ vô cùng yêu thích Vân Vương Phi nương nương.”

Nói đến lão Cảnh An Hầu, Cố Dung lập tức kích động. Bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy mặt tổ phụ của mình, từ nhỏ chỉ được nghe kể rất nhiều giai thoại xưa cũ, trong lòng vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối. Giờ phút này, quả thực như được gặp gỡ tri âm, run rẩy nắm lấy tay đại sư Tuệ Minh.

Thái Tử Phi nào đã gặp qua trường hợp này, chỉ nhìn chằm chằm hai người chân thành tha thiết nắm tay nhau, hơi hơi hé miệng. Cũng may là đại sư đã mạo điệt chi niên* , bằng không lại gây ra hiểu lầm không đáng có.

(*) [耄耋之年] (mạo điệt chi niên): Theo cách gọi tuổi của người xưa, rơi vào khoảng 80 - 90 tuổi hoặc hơn.

Cố Dung thở dài: “Nếu tổ phụ còn ở nhân thế, con chắc chắn sẽ phụng dưỡng thật tốt, không dám chậm trễ.”

“Đứa bé ngoan…”

Đại sư Tuệ Minh vô cùng xúc động, nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay Cố Dung, giữa những hàng nước mắt tuôn đầy mặt lại xen vào đôi chút do dự:

“Chỉ là… đứa bé này… tay của con có chút thô a…”

Chúng ta ngây người ở chùa Vạn An hai ngày, đến ngày thứ ba, bỗng nhiên Cố Dung nói muốn tới chùa Linh Ngọc làm lễ tạ thần. Lại nói, chùa Linh Ngọc cách chùa Vạn An cũng không xa, thế nhưng hương khói cũng không đốt nhiều lắm. Phỏng chừng nếu là vương công quý tộc đều sẽ tới chùa Vạn An, bình dân áo vải cũng không muốn chạy tới nơi xa xôi như vậy.

Lúc đó, ta có chút không hiểu ra làm sao. Cả ngày ta và Cố Dung ngây ngốc ở cùng một chỗ, chưa bao giờ nghe nói hắn đi qua cái gì mà chùa Linh Ngọc cầu phúc. Nhưng Cố Dung nói rằng, trước đây nghe nói chùa Linh Ngọc võ Phật linh nghiệm, từng đến nơi đó cầu phúc cho Cảnh An quân, cầu phúc cho toàn Đại Chu. Hiện tại, Xích Vũ quân khai mào đắc thắng, Đại Chu cùng với Nam Dận định ra khế ước giúp đỡ lẫn nhau, tương lai mấy chục năm nữa, biên giới phía Nam an ổn, hắn liền nghĩ thực hiện ước nguyện của mình.

Lời nói này, ta nghe còn cảm thấy ngượng ngùng, huống chi là Thái Tử phi và Thái Hậu.

Thế là, chúng ta để lại đoàn đội, tới chùa Linh Ngọc làm lễ tạ thần.
« Chương TrướcChương Tiếp »