Chương 12: C12: Ta thay thế tử đi gửi sính lễ

Mọi người đều nhìn về phía hoàng đế ngồi trên ghế cao, đều không dám nhận lấy.

"Nếu đã như vậy, mọi người đều nếm thử đi." Hoàng đế nhẹ nhàng nói.

Mọi người vội vàng cầm lấy những miếng bánh khoai lang kia và nếm thử, bọn họ chưa từng ăn bánh khoai lang ngon như thế này, lúc này đây mọi người đều càng có động lực, mau chóng học làm.

Ngay cả Tô công công ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi động lòng nhưng lại không bỏ được thể diện xuống, ngại nhận lấy.

"Công công, hai miếng này thừa ra, mọi người ăn không nổi nữa, phiền ông chia sẻ gánh vác một chút." Ngọc Ý giữ thể diện cho ông ta.

Ngọc Ý không phải là người a dua nịnh hót nhưng cũng biết rằng công công bên cạnh hoàng đế không thể đắc tội, có thể thêm một người bạn thì sao mình phải tìm được chết.

"Lão nô có thể chia sẻ gánh vác cho bệ hạ, là vinh hạnh của lão nô." Tô công công cung kính nói, cầm lấy cái đĩa và miếng bánh khoai kia ăn một miếng, lập tức mắt mở to, có chút nghi hoặc, lại ăn mấy miếng nữa.

"Công công, có phải mùi vị rất không tồi?" Ngọc Ý hỏi.

"Quả nhiên ngon hơn tất cả những gì lão nô đã từng ăn." Tô công công cũng không keo kiệt, hoàng đế cũng đã khen rồi, ông ta nói một câu dễ nghe cũng không mất miếng thịt nào, hơn nữa thực sự là rất ngon.

Ngọc Ý đầy vẻ hài lòng, lập tức giám sát mọi người làm việc.

Những chỗ mà những người kia làm sai, Ngọc Ý đều kịp thời uốn nắn, có người không hiểu hỏi tới mấy lần, Ngọc Ý cũng không nóng nảy mà nghiêm túc dạy lại hết lần này đến lần khác một cách cẩn thận, cho đến khi mọi người đều học được.

Hoàng đế trên ghế cao nhìn thấy Ngọc Ý như vậy, trong đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên chút tán thưởng.

Nha đầu này không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, không tranh công cũng không khoe khoang, khiêm tốn độ lượng, điềm tĩnh tự nhiên, thật khiến cho hắn ta lau mắt mà nhìn.

Một tên tiểu thái giám từ bên ngoài bước vào bẩm báo: "Bệ hạ, Ly Vương điện hạ cầu kiến."

"Bảo hắn đến ngự thư phòng đợi, trẫm có việc phải xử lý, ngươi ở đây chỉ dạy cẩn thận, không được bỏ sót chút nào" Hoàng đế căn dặn.

"Bệ hạ yên tâm, thần nữ nhất định sẽ không thẹn với sứ mệnh." Ngọc Ý hành lễ.

Hoàng đế dẫn Tô công công rời đi, lúc này Ngọc Ý mới thở phào nhẹ nhõm, tối hôm qua cả đêm không ngủ lúc này lại bận rộn đến tận bây giờ, Ngọc Ý ngáp liên tục, nhìn xung quanh rồi trực tiếp chuyển một cái ghế đến và ngồi xuồng.

"Thứ nên dạy ta đều dạy hết rồi, các ngươi cứ làm theo những gì ta nói vừa rồi, làm như vậy chắc chắn sẽ không vấn đề gì, chỗ nào không biết có thể trao đổi với nhau, cùng nhau nghiên cứu thảo luận, nếu còn không đúng nữa thì gọi ta, ta chợp mắt một chút." Ngọc Ý nói xong, dựa vào trên ghế và nhắm mắt lại.

Những người khác sắc mặt cứng đờ, Ngọc tiểu thư này cũng quá to gan rồi, bệ hạ vừa mới rời đi cô liền ngủ, có điều mọi người cũng không dám nói gì, thứ người ta nên dạy cũng đều dạy hết rồi, học không được thì là vấn đề của bọn họ, mọi người tiếp tục làm.

Ngự thư phòng.

Ly Vương hành lễ với hoàng đế: "Hoàng huynh, qua một tháng nữa chính là tiết hoa đào, thần đệ đặc biệt tới đây để hỏi hoàng huynh tiết hoa đào năm nay hoàng huynh có sắp xếp nhế nào?"

Hoàng đế nhướn mày: "Trước kia đều là dẫn các quan viên cùng du xuân thưởng hoa, ngâm thơ đối chữ, không thú vị gì cả."

"Thần đệ nghĩ, bên kia có một cái hồ lớn, có thể bảo người thả mấy con cá vào, đến lúc đó sẽ tổ chức một cuộc thi câu cá vào tiết hoa đào. Mỗi năm, các nữ tử danh môn thưởng hoa rất nhiều, còn có thể tổ chức một cuộc thi nấu ăn, thời gian chuẩn bị một tháng, đến lúc đó sẽ dùng đề bài là hoa đào, không hạn chế một kiểu, người thắng có thể được thưởng thỏa đáng, như vậy vừa cổ vũ được tính tích cực của mọi người cũng sẽ không nhàm chán như vậy, hoàng huynh thấy thế nào?" Ly Vương hỏi.

"Ý kiến này hay, không tồi, chuyện của tiết hoa đào do ngươi đi làm." Hoàng đế tán thành.

"Vâng, thần đệ tuân mệnh. Hoàng huynh, thần đệ còn có một việc muốn hỏi."

"Trẫm biết ngươi muốn bảo trẫm hủy bỏ hôn ước giữa ngươi và Ngọc Ý, ngươi thật sự suy nghĩ kỹ rồi, không hối hận?" Hoàng đế hỏi.

"Thần đệ cả đời này cũng không muốn nhìn thấy nữ nhân xấu xí kia nữa, tuyệt đối không hối hận." Vương Ly vẻ mặt nghiêm túc, cung kính hành lễ.

"Nếu đã như vậy, trẫm sẽ hạ lệnh." Hoàng đế cầm bút khua viết thánh chỉ hủy hôn.

"Đa tạ hoàng huynh." Ly Vương vô cùng cảm kích.

"Chuyện này cũng là do trẫm suy xét chưa thấu đáo, hiện tại các ngươi hủy hôn cũng coi như là đã thông đạt được nỗi lòng của trẫm, Tô công công, ngươi cùng Ly Vương đi truyền chỉ đi." Hoàng đế nhẹ nhàng nói.

"Vâng."

Sau khi rời hoàng cung, Tô công công mang theo thánh chỉ đến nhà họ Ngọc truyền đọc, sau đó lại đến phố Quan Thự truyên cáo với thiên hạ rằng Ly Vương và Ngọc Ý hủy hôn, sau này không còn quan hệ gì, hôn nhân tự do.

Tin tức vừa được truyền ra, chấn động cả kinh thành.

"Bệ hạ thật sự đồng ý cho Ly Vương và Ngọc Ý hủy hôn rồi, quá tốt rồi, bây giờ cuối cùng Ly Vương điện hạ cũng thoát khỏi biển khổ rồi." Một bách tính nói.

"Đúng vậy, nữ nhân xấu xí Ngọc Ý kia căn bản không xứng với Ly Vương, tối qua vừa bị Ly Vượng viết giấy bỏ vợ, hôm nay đã hạ thánh chỉ hủy hôn rồi, nếu ta là Ngọc Ý thì đã đập đầu chết cho rồi, thật mất mặt."

"Hủy hôn chắc chắn là do bệ hạ nể mặt thừa tướng đại nhân nên mới giữ lại mấy phần mặt mũi cho Ngọc Ý, nữ nhân xấu xí như nàng ta đâu cần mặt mũi gì chứ."

Dân chúng bàn tán xôn xao, tất cả đều là những lời xem thường, chán ghét, chê bai và nhao nhao cảm thán rằng cuối cùng Ly Vương đã thoát khỏi cô rồi.

Phủ thế tử.

Vu Kì Thiên vẫn còn hôn mê, người hầu ở trên phố trở về bẩm báo, nói bệ hạ đã hạ thánh chỉ hủy hôn rồi, hủy bỏ hôn ước giữa Ly Vương và Ngọc tiểu thư.

"Ngươi nói, thế tử thật sự phải đi gửi sính lễ sao, mặc dù Ngọc tiểu thư có thể giúp thế tử phục hồi cơ thể nhưng nói thế nào nàng ta cũng là người đã bị Ly Vương bỏ, nếu thế tử thật sự cưới nàng ta về, sợ rằng sẽ tổn hại đến thanh danh." Hình Lâm lo lắng, nói.

"Không được nói lung tung, chỉ dựa vào việc Ngọc tiểu thư có thể giúp thế tử phục hồi cơ thể, điều này đã đủ để nàng ta xứng với thế tử rồi. Hôm qua thế tử và Vân tướng quân đã nói bệ hạ hủy bỏ hôn ước thì sẽ đến nhà họ Ngọc gửi sính lễ, ta lúc đó đã ở ngoài xe ngựa nghe thấy rõ. Chỉ là hôm nay thế tử hôn mê, sợ rằng phải lùi lại rồi." Liêu Tinh nghiêm túc nói.

Quản gia đi vào, nghe thấy lời nói của hai người bọn họ, ho mấy tiếng: "Hai người các ngươi ngốc sao, không nhìn thấy ta đang ở đây sao?"

"Ông?" Hình Lâm không hiẻu.

"Ta là quản gia của phủ thế tử, đương nhiên chính là đại diện cho ý nguyện của thế tử." Lạc quản gia đắc ý nói.

"Quản gia, ý ông là ông thay thế tử đi hạ sính lễ?" Hình Lâm hỏi.

"Có gì không được, ta đã bảo người chuẩn bị sính lễ rồi, một giờ nữa sẽ đi gửi sính lễ." Lạc quản gia trả lời.

Đêm qua, ông ta đã lén hỏi Liêu Tinh mới biết được thì ra Ngọc tiểu thư một đêm đã giúp thế tử giải trừ được hai phần độc tố, ngay cả danh y tứ quốc cũng không có năng lực như vậy, những năm nay cũng chỉ có thể giúp thế tử điều dưỡng cơ thể.

Vì vậy sáng hôm nay, La quản gia lập tức sai người đi chuẩn bị sính lễ, một nữ tử có y thuật hơn người như vậy nhất định phải cưới về cửa.

"Quản gia, tốc độ này của ông cũng quá nhanh rồi nhỉ, có cần đợi thế tử tỉnh lại, hỏi rồi quyết định sau không?" Hình Lâm lo lắng nói.

"Không cần, ta đã nghe thấy rõ ước định của thế tử và Ngọc tiểu thư rồi, Hình Lâm, ngươi ở nhà bảo vệ thế tử, ta và Liêu Tinh đi gửi sính lễ." Quản gia quay người rời đi.

Liêu Tinh lập tức làm theo, vô cùng tán thưởng sự mạnh mẽ nhanh nhẹn của quản gia.

Những bách tính vốn còn ở trên phố bàn luận khinh thường Ngọc Ý, nhìn thấy một đội người ngựa đi ra từ phủ thế tử, ai nấy đều mặc hồng y, khiêng hàng trăm chiếc rương màu đỏ, khua chiêng gõ trống, oai hùng đi thẳng đến Vân phủ, vô cùng náo nhiệt.

Dẫn đầu chính là quản gia của phủ thế tử, còn có thị vệ thân cận của Vu thế tử - Liêu Tinh.