Chương 3

Đây mới chính là mấu chốt cũng là nguyên do khiến cho đám người Jacob không hề cố kỵ mà nguyện ý duy trì Jared.

Cho dù Herbert là kẻ thượng vị cuối cùng, thì cũng sẽ vì thế mà cố kỵ bọn họ và các thế lực đứng sau huynh trưởng của hắn, do đó có thể bảo lưu một ví trí nhỏ cho bọn họ.

Chính trị, quyền lợi, quý tộc, những thứ này trước nay đều là thứ vừa phiền toái vừa phức tạp...... Cho dù đang ở bất kì thế giới nào cũng vậy.

Jared nâng mắt nhìn tin hồi âm lại, sau đó đứng dậy đi đến chỗ cao của phi trường trong vương cung, một lát sau liền nhìn thấy vị đệ đệ Herbert Norman kia của hắn đang dẫn theo đoàn người với ánh mắt trầm tĩnh, túc mục uy nghiêm đi tới đây.

Jared Norman rút điếu thuốc ra, híp mắt chầm chậm nhả khỏi, hắn xuyên thấu qua màn sương để "Nhìn đến" tên "Đệ đệ" của chính mình, Herbert Norman.

Đó là một người nam nhân anh tuấn cao lớn, một đầu tóc đen nhánh không hề mềm mại, hệt như tính cách của nam nhân này, cương ngạnh, không dễ dàng khuất phục.

Ngũ quan thâm thúy, hai mắt sáng ngời hữu thần, đôi mắt thâm sâu hệt như lòng biển, cơ hồ chỉ liếc một cái cũng khiến người sa vào... rồi không xa rời được.

Môi dưới dày dặn, miệng mân chặt, toàn thân mang theo một cổ khí thế không giận mà uy.

Vừa liếc mắt Herbert Norman đã thấy ngay vị huynh trưởng này của hắn, hắn hiểu rõ vì sao phụ thân lại không cho phép người huynh trưởng không thân thiết mấy với hắn vào phòng họp trong thời khắc quan trọng này.

Tuy rằng hắn cảm thấy cái lý do này buồn cười và hoang đường, bản thân Herbert khinh thường cảm thấy không cần thiết, thế nhưng hắn cũng hông trực tiếp từ chối hay phản đối ý tốt của phụ thân, nhiều nhất là không thèm quan tâm mà thôi.

Nếu vị huynh trưởng này có năng lực thượng vị, ngồi đến an ổn, thì hắn cũng sẽ vui lòng phục tùng, nhưng... hắn ta phải có năng lực mới được.

Nghĩ vậy, ánh mắt sắc bén thêm mấy phần.

Từ nhỏ hắn đã bị phụ thân giao cho bạn tốt của mình là Nguyên soái Lance tự mình dạy dỗ, khác với người huynh trưởng lớn lên ở vương cung, lúc nhỏ hắn rất hâm mộ khi huynh trưởng nhận hết sự thương yêu từ cha mẹ, không cần thao luyện vất vả như hắn, nhưng sau khi lớn lên thì cái suy nghĩ hoang đường buồn cười này lại dần dần biến mất.

Nhưng vẫn có đôi chút cảm xúc vẫn lưu lại như cũ, tỷ như... không thân với vị huynh trưởng không cùng huyết thống này, thậm chí lại hơi có vài phần bài xích.

Vương vị không là gì, nhưng đối với quân bộ khiến Herbert biết bản thân cũng có ngày không dung hợp được với đám quý tộc, mà sau lưng vị huynh trưởng kia của hắn lại là tuyệt đại đa số quý tộc, thế gia của Đế quốc...

Bước ngang trước mặt Jared, hoàn toàn làm lơ vị huynh trưởng này, cả đám thân tín tướng lãnh phía sau Herbert cũng thế...

Thật là cuồng ngạo, Jared Norman hút điếu thuốc cuối cùng, hừ nhẹ mà phun một vòng khói ra ngoài.

Quả nhiên là chủ nhân thế nào thì có kẻ tùy tùng thế đấy, đệ đệ kia của hắn không xem bản thân mình ra gì, thì cái đám thân vệ phía sau kia cũng làm lơ hắn à?

Không biết nếu như mình dùng thân phận Vương trưởng tử ra gây chuyện, thì cho dù là đệ đệ Herbert của hắn cũng sẽ bảo vệ không nổi bọn họ sao?

Thật là ngu xuẩn, tiểu tử Herbert này đúng là hành xử không chu toàn. Bất quá nhìn thái độ của hắn đối với đám người quý tộc thế gia thì Jared cũng có thể hiểu được hắn cuồng ngạo đến mức nào, thật không coi ai ra gì, tự cho là đúng...



Điển hình kiểu thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết chứ gì?

Màn sương trắng vừa tràn ngập lại từ từ tản ra. Ngay khoảnh khắc đó, Herbert đang đi trước Xe Phi Hành hệt như có cảm ứng, quay đầu lại. Vừa quay lại liền nhìn thấy ánh mắt lãnh ngạo của cái vị huynh trưởng đang dựa vào tường ở đằng xa kia, trong ánh mắt lại mang theo mấy phần châm chọc.

Hình ảnh vừa rồi khiến cho Herbert Norman vừa tiến vào Xe Phi Hành đã nói ngay "Tra cho ta xem mấy cái lão gia hỏa kia an bài thứ gì vào đây." Xem người huynh trưởng kia có vẻ như không chịu ngồi yên thì phải...

Trong lòng Herbert Norman tỏ ra khinh thường, trước thực lực tuyệt đối, thì mấy món tài mọn của ca ca hắn và đám quý tộc kia cứ phảng phất như một con châu chấu nhảy nhót trước mặt một người khổng lồ.

"Vâng!" Monroe lập tức lĩnh mệnh.

Jared Norman nhìn theo phương hướng biến mất của Xe Phi Hành, tiện tay vứt mẩu thuốc lá xuống "Thật đúng là con dã lang không được dạy dỗ, chờ trận chiến này xong, ca ca sẽ nghiêm khắc dạy ngươi để ngươi trở thành một con cún thật ngoan ngoãn." Nói xong thì im bặt, nghĩ lại cảm thấy bản thân nói quá càn rỡ "Mà thôi ta sẽ khiến cho ngươi biết, cái đám thế gia, quý tộc kia sẽ không dễ đắc tội tí nào."

Bọn họ không động đao kiếm cũng có thể gϊếŧ người trong vô hình... hiểu chưa hả đệ đệ ngốc.

Nếu không có quý tộc, không có thế gia, thì chẳng lẽ toàn bộ đế quốc đều do quân bộ nắm quyền sao?

Đám ngu xuẩn kia có thể quản tốt được quốc gia à?

Jared Norman khinh thường mà hừ nhẹ, tuy rằng quý tộc, thế gia đều không phải thứ tốt gì, thế nhưng lại càng không phải mấy cây đèn cạn dầu.

Để cho một món vũ khí có nơi dùng thích hợp, đó mới là bài học mà những người bề trên chân chính muốn học, tuyệt đối không vì món vũ kia không hợp mắt nên không dùng hay huỷ hoại nó. Đây là hành vi rất ngu xuẩn, mà tên đệ đệ ngu xuẩn kia của hắn lại phạm sai lầm này, hắn làm một "ca ca tốt", chẳng lẽ không nên nhắc nhở tên đệ đệ ngu xuẩn này sao?

Còn phụ vương nữa... không phải cứ chuyện gì cũng bài xích hắn ra ngoài là có thể chèn ép được hắn.

Phụ vương dạy cho tên đệ đệ ngu xuẩn kia ý niệm sai lầm, có thể quý tộc luôn luôn giành lấy ích lợi cho mình, thế nhưng không thể làm lơ sản nghiệp, công ty và danh nghĩa của bọn họ, đây là những thứ bảo đảm cho cuộc sống bình thường của bá tánh, cũng là cái cần điều khiển cho sự phát triển của khoa học, là trụ cột cho toàn bộ kinh tế của đế quốc.

Chỉ dựa vào quân bộ và mấy viện nghiên cứu gì đó thì có được gì? Có thể nuôi sống được bao nhiêu người chứ?

Jared Norman âm thầm cười nhạo, nếu mấy lão gia hỏa kia vì ích lợi mà xúc phạm hay đυ.ng chạm đến mấu chốt thì cứ chặt bỏ ngay. Nếu thế thì các quý tộc, thế gia kia sẽ học ngoan, an an phận phận tạo ra ích lợi cho đế quốc, tạo huy hoàng cho gia tộc mình không phải sao?

Chỉ cần để ý cách nuôi dưỡng đám sài lang hổ báo, cách dùng chúng để phục vụ cho mình. Ngay cả lạc thú của người bề trên cũng không biết, thật là... không thú vị.

Bất quá điều này có lẽ có quan hệ với thiên tính của toàn tộc Thú nhân?

Jared Norman nghĩ, nói như thế nào mình cũng đã chiếm thân thể của nguyên thân, tên thay thế như hắn cũng phải xả giận cho nguyên thân chứ, trả cho cái ơn để hắn trọng sinh.

Thế nhưng vương vị...



Ánh mắt của Jared tối xuống...

Ngay lúc hắn muốn xoay người rời đi, thì một vị người hầu bên cạnh mẫu hậu hắn đã tiến đến bên cạnh hành lễ "Đại vương tử điện hạ, Vương hậu mời ngài qua đó."

Trong lòng Jared Norman cười lạnh, con ruột mới được giao trọng trách, trượng phu của nàng lại chèn ép con nuôi, thân là dưỡng mẫu nên nàng mới qua đây trấn an hắn sao?

Quả nhiên, thiên tính của tộc này có chút đơn giản...

"Ta sẽ đi theo ngươi." Jared sẽ không từ chối, lúc này yếu thế ngược lại sẽ có lợi cho mình hơn.

Huống chi tương phản với nguời phụ vương không duy trì mình thì vị duỡng mẫu này lại đối xử với nguyên thân vô xùng tốt, hệt như mọi người mẹ đối xử với con nuôi của mình, chân thành từ nội tâm.

Nguyên thân vì vương vị mà gϊếŧ phụ thân cũng có thể hiểu, nhưng hắn lại không nên làm thế với mẫu thân hắn...

Mặc dù Jared là loại người vì mục đích mà không từ thủ đoạn, thế nhưng lại tuyệt đối không nên làm vậy, nếu không có điểm mấu chốt thì còn gì là người nữa?

"Mẫu hậu," Jared nói, cung kính hành lễ với người nữ nhân mỹ lệ cao quý đứng ở cách đó không xa, đối phương cơ hồ không để cho hắn hành lễ xong đã vội vã nâng hắn dậy. "Tuy hôm nay không lạnh, thế nhưng cũng không nóng, người mặc thế này đứng ở chỗ gió có chút mỏng manh."

Dĩ nhiên Ishido biết trong khoảng thời gian này trượng phu của nàng luôn chèn ép trưởng tử, trong lòng vốn áy náy, huống chi hôm nay hắn có chút quá phận, không để chút mặt mũi nào cho trưởng tử trước mặt quân bộ và các đại thần.

Trước mắt, con thứ của nàng đã đi tiền tuyến, mà trưởng tử thế nhưng lại bị bài xích ra ngoài. Tuy Vương hậu nàng không thể can thiệp nhiều vào chính quyền, nhưng trong thâm tâm lại khó tránh khỏi có chút khó chịu, càng thêm áy náy, thế nên lúc sớm đã đứng đây chờ đứa nhỏ này.

Từ đằng xa, nhìn người thanh niên càng ngày càng xuất sắc đi tới, ý vị ôn hòa, nho nhã lễ độ, trên mặt lại không chút phẫn nộ bất bình nào.

Điều này càng khiến cho Ishido thêm khó chịu, áy náy nắm lấy tay của trưởng tử, cười dịu dàng. "Mẫu hậu không lạnh."

Một á thư đã hơn một trăm bốn mươi tuổi, đương kim Vương hậu này chính là một vị á thư mẫu mực. Nhan sắc mỹ lệ, tính tình uyển chuyển lòng người. Rất có thiên phú ở phương diện nghệ thuật, nghe nói năm đó một vũ kinh hồng, trong hội họa lại càng tài giỏi.

Năm đó cũng chính là người phụ nữ dịu dàng này đã cầm tay dạy nguyên thân vẽ như thế nào xử thế ra sao, làm cách để giao lưu với đám quý tộc kia. Bây giờ Jared cũng có những ký ức này, những hồi ức tốt đẹp đó thật khiến cả người hắn cũng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Jared nắm tay dắt Ishido trở lại trong phòng ấm của hoa viên, bên trong nhiều mảng hoa nở rộ, thậm chí có những loại hoa không nở vào mùa này, đẹp đến mức khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Tự mình rót trà cho Ishido, thuận tiện thả một khối đường vào tách. "Mẫu Đơn đã nở rộ." Mẫu Đơn là quốc hoa của Đế quốc Thú nhân, màu sắc đa dạng, cánh hoa dày, tầng tầng lớp lớp, lúc nở lại càng lộng lẫy lóa mắt, hấp dẫn người nhìn.

"Đúng thế, mà gốc hoa này còn là thứ con mang về lúc nhỏ nữa chứ." Ishido nhìn lại Jared, không khỏi hồi ức, nụ cười ở khóe miệng càng thêm nồng đậm. "Nhớ khi xưa con rất thích đem hoa tới tặng cho ta."

Hoa trong nhà ấm bây giờ đều do nguyên thân mang về từ sau núi hoặc mấy nơi khác, lúc ấy chỉ biết mẫu hậu thích hoa, nhưng lại không phân biệt tốt xấu hay chủng loại, mà chỉ cần thấy đẹp, bản thân thấy thích thì sẽ mang về cho mẫu hậu.

Cho nên, tuy rằng Herbert Norman là con ruột của nàng, nhưng từ nhỏ lại lớn lên ở quân bộ. Đối với hai đứa nhỏ mà nói, người con nuôi này ngược lại thân cận với nàng hơn.