Chương 8 : Mặc Thanh

Chuyện của Sở Mộng đến nay Sở Quân nàng mới chính thức giải quyết được. Vì trước, các quan nhân tâu sớ liên quan đến thiên tai nạn đói liên tiếp vô cùng nhiều. Ở cung nhân xảy ra việc lớn nhỏ cũng không ít. Thiều Lạng Sương thái phi người nọ cùng Sở Hoa nhi nữ đang bắt bè cấu kết cùng Nhan phi hai cái vương gia mưu đồ lập phản. Nàng vốn không muốn giao đấu cùng nhóm người bọn họ, chỉ muốn lao tâm làm tốt minh vương đúng nghĩa.

Sở Quân bận rộn đến nỗi quên mất ăn uống. Xuất ngân khố đến đâu đều không đủ giúp dân cư hoạn nạn, chỉ chính mình thu xếp thật mau từng chút, không những như vậy còn sai không ít quan nhân thay mình đi dò xét nguyên nhân từ đâu.

...

" Lão gia..hoàng thượng..ngài..ngài đến.."

Sở Quân đã hứa nhất định sẽ làm, không ngoài ý muốn, chính mình tận tâm thay Sở Mộng nàng ngỏ ý ban hôn, còn đích thân đến tận nhà mang không ít lễ vật trao đến.

" Thật sự!? Người ở đâu? "

" Hoàng thượng ngài ở trước phủ chúng ta ,thưa lão gia. "

" Hảo hảo, mau kêu mọi người cùng ra nghênh tiếp. "

Mặc Tu Khống vui mừng đem cả phủ người cung nghênh tiếp đón.

" Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế,vạn tuế, vạn vạn tuế. "

" Tất cả bình thân. "

" Tạ ơn hoàng thượng. "

" Hôm nay trẫm đến, hẳn Mặc ái khanh đã biết trẫm là muốn nói gì? "

" Hoàng thượng anh minh, hạ thần nguyện ý để ái nữ làm người Sở Mộng quận chúa nàng. "

" Thật sự? Ái khanh không khó dễ các nàng sao!? "

" Hạ thần vì con gái hạnh phúc tuyệt không ngăn cản mối lương duyên. "

" Dù sao Thanh nhi, ái nữ của thần là người rất minh bạch, nếu thật sự nàng nguyện ý, thần làm sao ngăn cản đây? "

" Tốt, vậy ái khanh nguyện ý Mặc Thanh nàng cùng Mộng nhi thành thân cùng ngày ta lập hậu chứ? "

" Hoàng thượng điều này.."

Mặc Tu Khống dù không ngăn cản nhi nữ chuyện hôn sự, nhưng hôn sự trùng lập cùng thánh thượng thì..

" Ha- không việc gì, Sở Mộng dù sao cùng ta đều là song sinh bào. Nên ngày hôn giống nhau, không ai dám ý kiến."

" Nếu đã như vậy, hạ thần mọi chuyện đều nghe theo người. "

Nghe được cam đoan của tháng thượng, Mặc Tu Khống không có lo sợ nữa.

" Tốt. "

" Trẫm hiện tại có việc cần quay về. Lễ vật kia, Mặc ái khanh cứ xem như quà ra mắt của ta dành cho Mặc Thanh nàng, ta nghĩ sẽ cần thiết cho hôn sự các nàng tương lai. "

" Hạ thần tuân chỉ. "

Sở Quân sau khi mang lễ vật tiếp kiến người Mặc gia nàng vui vẽ quay lại Tề An cung sử lý chính vụ.

Sở Quân mệt nhòi thượng trên bàn cùng đóng tấu chương hoàn thiện, hiện tại các nơi nhiều chỗ không ít đều vướng vào nạn lụt, nhà dân dù ngập không quá sâu nhưng phần lớn đều không thể ở được, nàng có suy nghĩ có thể qua mưa dông mùa sẽ cho người đến đắp cao đê, ngăn không cho nước tiếp tục vào trong thôn trại hoành hành lần nữa. Chỉ là bây giờ nước cao vẫn chưa rút, nàng không thể mạo hiểm đem việc này thực hiện, đành mang dân di tản ở vùng cao hơn tránh lũ, mở ngân khố một nữa đều phân phát cho dân, có lương thực trong kho cùng theo số ít binh lính mang đến giúp dân chống đói thoát nạn.

Tuy nàng đã làm rất nhiều chuyện giúp người dân nhưng nhận được tấu không những không cải thiện được nạn đói, còn là thiếu đi rất nhiều lương khô. Nàng sai người theo dõi những quan nhân cai trị nơi đó, đáng tiếc việc làm của nàng vô dụng khi nghe được Ảnh cùng Long báo lại người kia đều bị quan tham mua chuộc mất rồi. Đau đầu không dừng ở đây, nàng giờ còn đối đầu cả bọn thèm khát ngôi vị đế vương này.

Sát , Khiêm được mệnh giao cho bảo vệ mẫu hậu cùng quận chúa tiểu hoàng muội của nàng. Về phần chính mình, nàng đợi sau khi hôn sự qua rồi sẽ tự mình loại bỏ chuyện phiền phức.

...

" Thanh Thanh~ "

Từ đằng xa kéo đến thanh âm dài người.

" Mộng nhi? "

Mặc Thanh đang cầm thư sách nghiên cứu một chút dược liệu cho phụ thân thì nghe được tiếng nàng.

" Nga~ Thanh Thanh tỷ tỷ người có nhớ ta không~ ta ~ Mộng Mộng thật nhớ người muốn chết a~ "

Sở Mộng vì chuyện đòi Sở Quân nàng hôn sự đã bị Thái hậu bà đem đi lăng hấp mười mấy ngày ở Tĩnh An cung, chép cả ngày luận văn trong đó. Viết đến nỗi tiểu nha đầu nàng tay cầm bút đều muốn hư a~ nghĩ ra thái hậu người cũng quá nhẫn tâm rồi.

" Ta còn nghĩ Sở Mộng ngươi đã quên ta rồi! "

Mặc Thanh có điểm giả vờ hờn dỗi, không nghĩ chọc tiểu cô nương mắt đẫm lệ, vội vàng hối lỗi dỗ dành y.

" A..đừng có khóc, ta chỉ đùa thôi.~~ "

" Là ta bị thái hậu người phạt cấm rời Tĩnh An cung mười ba ngày thi văn. Người bảo nếu ta trốn, nhất định sẽ báo lại hoàng huynh người không có cho ta lấy ngươi nữa..nên ta mới không có trốn đi.."

Sở Mộng thúc thít giải thích rõ cho Mặc Thanh hiểu. Cũng biết thi văn luận mấy ngàn tờ có bao nhiêu ăn khổ rồi ...ủy ức chết nàng được..

" Đâu!? đưa ta xem, xem xem tay ngươi. "

" Đây! Xem đi! Ta có lừa ngươi!..ô..ô.."

Sở Mộng đưa tay đến Mặc Thanh xem qua.

Mặc Thanh vừa xem lòng cũng không ít đau nhẹ, thương xót nàng đôi tay bị khảo đáng thương như vậy.

" Có đau lắm không, bên trong ta có dược , nàng dùng qua sẽ mau hết đấy! "

" Hứ! Không cần! Bổn quận chúa cũng vì ngươi mới nông nổi như vậy đâu."

Sở Mộng tức giận rụt tay lùi về ,mang thân mình đến thanh ghế gần đó ngồi.

Mặc Thanh biết mình sai rồi, không đến chọc tiểu nha đầu tức giận, đành dỗ ngọt nàng bằng chính mình tự ôm đằng sau..

" Mộng nhi..đừng giận ta mà.."

" Ta không có giận ngươi! "

" Thật là không giận sao? Rõ ràng cả đầu nàng còn muốn phát khói nữa kia kìa~ "

" Ngươ..*ưm*..ngươi *ứm*"

Mặc Thanh thừa dịp Sở Mộng nàng quay đầu, hôn hạ khóa lại nàng môi, cũng không ngừng trong đó trêu đùa gây người khó thở.

" *Chụt* Mộng nhi đừng giận nữa, nàng xem hoàng thượng người hôm nay đã đến. Còn có phẩm vật hoàng thượng ban có bao nhiêu hiểu ta nha~ "

" hứ- ngươi được nàng ban cho cái gì, còn không phải cùng ta một dạng ngọc bội sao! "

Sở Mộng nói nhỏ, làm bèm nàng ý nói.

Mặc Thanh nghe được càng là cười đến lợi hại hoa dung. Nàng đáp.

" Hoàng thượng nha, ngài cho ta y phụ hôn lễ ~ "

" Sao có thể chứ! Đừng nói là.."

" Phải , là giá y nhưng của ta có điểm giống nam nhân một chút~ "

" hừ! Hoàng huynh thật keo kiệt, đã bảo người ta không phải ở dưới rồi mà~~"

Sợ Mộng nghe được giọng nói tiếu ý bên trong của Mặc Thanh càng nghĩ chính mình có nói qua Sở Quân Thanh Thanh tỷ tỷ là...(nằm dưới)

Vì do chiều cao của Mặc Thang và Sở Mộng có chút chênh lệch nhẹ, nên theo ý nghĩ Sở Quân cho người may xuất ra y phục đúng chất ngự tỷ a. Màu đỏ thuê hoa không có long phượng tránh tiếng nói quan nhân không tốt sau này. Vì các nàng là chung ngày hôn nên y phục đại loại đơn sơ như thế.

" Mộng nhi, ta thấy hoàng thượng ngài thật tốt nha. Nếu sau này ta thàng công bào chế ra loại thuốc thần bí kia, ta nhất định sẽ cho nàng thật nhiều, để nàng cùng chúng ta sẽ có thật nhiều thật nhiều hài tử.."

Mặc Thanh vừa nói vừa ôm trụ cổ Sở Mộng bên dưới, mũi không ngừng cọ vào tai và tóc nàng, như muốn lưu nhớ kĩ mùi hương thật tốt bên trong đó.

" Ân, nếu Thanh Thanh có thể làm được, ta nhất định sinh sinh thật nhiều cho cái tham ăn cho ngươi béo nựng nga~ "

" Nga? Thật sự? "

" Thật! "

" Mộng nhi ta yêu nàng nhất, ta sẽ cố gắng bào chế được! "

" Hứ- đồ ngốc nghếch ~ "

__________________________________________