Chương 18

Bắt đầu từ lúc có ký ức, cảm giác duy nhất của đứa trẻ chính là, đói.

Rất đói.

Đói khát bất cứ lúc nào cũng luôn gặm cắn thân thể hắn, hắn chưa bao giờ biết được ăn no là tư vị như thế nào.

Hắn vẫn luôn ở trong bãi rác, trong cái động được đào ra từ núi rác rưởi chồng chất kia. Mùi thối đối với người khác mà nói là khó có thể chịu đựng được, đối với hắn thì lại đã tập mãi thành thói quen.

Cái loại mùi hôi này phảng phất như đã sũng nước vào trong máu hắn, thẩm thấu toàn bộ thân thể hắn, làm hắn từ trong ra ngoài đều tản ra thứ mùi hôi khiến người buồn nôn.

Tất cả mọi người đều tránh xa hắn ba thước.

Nhưng chỉ có như vậy, hắn mới có thể sống sót được.

Chỉ có ở trong đống rác, hắn mới có khả năng là người đầu tiên cướp được món ăn lạnh tàn canh bị vứt đi, mới có thể bỏ thêm một chút thứ vào trong cái bụng đói khát.

Cũng chỉ có ở trong bãi rác tanh hôi, những tên ăn mày cao lớn hơn hắn mới sẽ không cướp đoạt nơi hắn thật vất vả mới đào ra được.

Nhớ không rõ bao nhiêu lần, vì tranh đoạt một chút đồ ăn mà hắn và người khác đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu.

Bất luận đối phương cường tráng hơn hắn bao nhiêu đi nữa, hắn cũng chưa bao giờ từng lùi bước.

Bởi vì hắn đã từng gặp qua những người bởi vì không đoạt được đồ ăn mà sống sờ sờ bị đói chết, những thi thể xấu xí, khô quắt kia nằm trên mặt đất, không còn sinh cơ, bị hư thối từng chút một, phát ra mùi thi thể thối khó ngửi, đưa tới kên kên, đám chuột gặm cắn cổ thi thể kia.

Hắn một chút cũng không muốn bị biến thành như vậy, cho nên bất luận như thế nào hắn cũng phải sống sót.

Một đứa trẻ gầy trơ xương rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể cướp đoạt được đồ ăn từ trong tay những kẻ lớn hơn hắn, cường tráng hơn hắn, để có thể sống sót đây?

Tàn nhẫn, phải tàn nhẫn hơn bất cứ kẻ nào.

Ở cái nơi cá lớn nuốt cá bé này, sẽ không có ai giúp ngươi cả, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình. Ngươi cần phải giống như một con cho điên, cho dù bị đánh gãy chân thì cũng phải hung ác mà cắn xuống một miếng thịt từ trên người đối phương.

Hắn đã từng bị đánh đến mức mình đầy thương tích cũng sống chết không chịu buông miệng, ngạnh sinh sinh mà cắn đứt một ngón tay của nam nhân muốn cướp đoạt đồ ăn của hắn.

Hắn chính là vì như vậy nên mới còn sống.

Hắn đã không còn nhớ rõ rốt cuộc bản thân đã bị thương bao nhiêu lần, bị đe dọa bao nhiêu lần nữa.

Từng có một lần hắn kéo cái chân bị gãy bò trở về động trong bãi rác, sốt cao suốt một ngày một đêm, hắn đã từng cho rằng mình sẽ cứ như vậy mà chết đi.

Nhưng có lẽ quả thật là tiện nhân mạng lớn, hắn vẫn sống sót.

Xóm nghèo, địa phương âm u nhất, tồi tàn nhất trong thành thị. Những tên ăn mày dơ bẩn khất cái đều ở trong những nơi như thế, chỗ tụ tập rác rưởi, nơi rác rưởi trong thành thị bị chất đống...... Có lẽ chính bản thân bọn họ cũng là một bộ phận bị khuynh đảo, bị vứt bỏ đó.

Bọn họ chỉ xứng sinh tồn ở nơi tràn đầy mùi hôi, hắc ám này.

Ngẫu nhiên, lúc đi ra khỏi xóm nghèo ra bên ngoài ăn xin, hắn luôn nhìn thấy, đều là ánh mắt chán ghét, chán ghét, tránh còn không kịp. Kể cả những kẻ được gọi là người tốt bụng sẽ bố thí đồ ăn cho hắn đi nữa, ánh mắt nhìn về hắn cũng là từ trên cao nhìn xuống, khinh miệt, tựa như nhìn xuống một con kiến vậy.

Những người đó nhìn hắn, giống như nhìn một đống rác rưởi hình người.

Hắn thực không thích những người đó xem hắn ánh mắt.

......

Đột nhiên có một ngày, cả nhân sinh hắn đều thay đổi.

Mấy người ăn mặc sang trọng, đối với hắn mà nói là cao cao không thể với tới bỗng tìm đến hắn, khóc lóc quỳ gối dưới chân hắn, kêu hắn bằng một cái tên xa lạ.

Bọn họ khóc lóc gọi hắn, tiểu chủ nhân Heymos.

Những kẻ cao đẳng bình thường đi ngang qua trên đường ngay cả khóe mắt cũng sẽ không bố thí cho hắn một cái liếc mắt nào, gọi hắn là chủ nhân?

Lúc ấy, hắn rất ngốc, còn có chút không biết làm sao, không kịp phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác mà đứng tại chỗ.

"Heymos!"

Thanh âm êm tai mang theo tiếng khóc nức nở truyền đến, một trận mùi hương dễ ngửi nghênh diện mà đến.

Đứa trẻ ngẩng đầu, thấy được một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy, nữ nhân kia chạy chậm về phía hắn, sắc mặt kích động, trong mắt rưng rưng, thò tay tựa hồ như muốn ôm lấy hắn.

Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của nữ nhân kia, hắn cảm giác l*иg ngực mình giống như cũng bị thứ gì đó tràn ngập, nóng lên.

Trong nháy mắt bước chân của nữ nhân kia sắp tới gần hắn, đột nhiên im bặt.

Bàn tay vốn định duỗi về phía hắn cũng ngạnh sinh sinh mà dừng ở nửa đường, lùi về che lại nửa dưới gương mặt, bịt mũi.

Từ trong đôi mắt nữ nhân kia hắn thấy được một ánh mắt quen thuộc.

Chán ghét.

Thứ hắn đã từng nhìn thấy từ trong mắt vô số người, giờ khắc này lại một lần nữa xuất hiện trong đôi mắt của nữ nhân đã khiến trái tim hắn nhảy lên.

L*иg ngực vốn đã ấm lên tại một khắc này lại chìm xuống, lạnh lẽo, một lần nữa trở nên không chút độ ấm nào.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn mới thấy rõ, nhìn thấu.

Những kẻ quỳ gối trước mặt hắn, dùng ánh mắt a dua mà nhìn hắn, nhìn như tôn kính mà gọi hắn là tiểu chủ nhân, nhưng dưới đáy mắt nhìn về hắn đều đồng dạng có một vẻ chán ghét mà bọn họ đang nỗ lực che dấu thật sâu.

Hắn nghĩ, thì ra chẳng có gì khác biệt cả.

Những người này, nữ nhân tự xưng mà mẫu thân của hắn này, người kia, những kẻ đó, mặc kệ là ai, đều giống nhau hết.

Mọi người, đều giống nhau.

............

..............................

Thiếu niên đột nhiên mở mắt ra từ trong bóng đêm, tỉnh lại từ trong cảnh mơ quá khứ.

Bốn phía rất tối, đã tới ban đêm rồi, chỉ có một chút ánh trăng mỏng manh từ bên cửa sổ chiếu vào, chiếu lên sườn má hắn.

Thân thể thực nặng, cũng thực nóng.

Đã lâu hắn chưa được cảm thụ lại cảm giác mệt mỏi này...... Nhưng lại mạc danh có chút quen thuộc.

Từ lúc hắn còn rất nhỏ, thời điểm hắn vẫn chỉ là một tên ăn mày hèn mọn, mỗi người đều có thể ẩu đả giẫm đạp lên, lúc ấy, hắn kéo thân thể mình đầy thương tích, nằm trên bãi rác rưởi đào ra một cái động, cả người nóng lên, sốt đến ý thức không rõ.

...... Hiện tại tựa hồ lại về tới trước kia rồi.

Hắn nỗ lực khởi động thân thể trầm trọng, mồ hôi từng giọt từng giọt lớn nóng bỏng theo cằm của hắn mà trượt xuống, nhỏ giọt trên khăn trải giường.

Hắn thử dùng thanh âm khàn khàn hô hai tiếng, không có người đáp lại, trong phòng ngoài phòng đều không có ai.

Như trong dự kiến, chẳng qua cũng chỉ là phủng cao dẫm thấp mà thôi. Người sáng suốt đều nhìn ra được, vương đệ mà Kamos vương sủng ái là đứa nhỏ kia, còn hắn chẳng qua cũng chỉ là vật phẩm tặng kèm có thể có mà không có cũng được.

Hắn thở hổn hển một hơi, xoay người xuống giường.

Cả người đều đang nóng lên, nóng vô cùng, hắn cần nước lạnh.

Thân thể Heymos loạng choạng suy yếu, chậm rãi đi ra bên ngoài.

Nhưng mà, thân thể hắn thật sự rất tệ, không lấy sức được, lúc này mới vừa đi tới cửa, tầm mắt hắn đã đột nhiên tối sầm, rốt cuộc chịu đựng không nổi, cả người đột nhiên ngã quỵ về phía trước một cái.

"Oa a ——?"

Một tiếng hô to, đương nhiên không phải là của Heymos đã một đầu ngã quỵ trên mặt đất mất đi ý thức.

Phát ra tiếng hô to kia, là Gallan vừa đi tới cửa đã thiếu chút nữa là bị Heymos ngã quỵ nện xuống trên người.

...... Trốn chậm rồi.

Bị đâm cho đặt mông ngã ngồi trên mặt đất Gallan nghĩ.

Thật sự là quá sức rối rắm với ánh mắt trước khi đi của Heymos, nên cậu mới dò hỏi người hầu về chỗ ở của Heymos. Buổi tối, cậu nằm trên giường giả bộ ngủ, chờ khi tất cả thị nữ đều rời đi rồi liền trộm lật cửa sổ chạy ra ngoài.

Cậu còn tưởng rằng tới chỗ của Heymos rồi cũng phải trộm lật cửa sổ tiếp, kết quả vừa nhìn, một người hầu cũng không có, duy nhất chỉ có một tên thủ vệ còn đang ngủ gà ngủ gật, cậu liền đi vào không chút lao lực nào.

Cậu mới vừa chạy đến cửa, liền đột nhiên nhìn thấy một bóng hình nện xuống về phía cậu.

Gallan theo bản năng co rụt lại về phía sau, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh thoát được, thiếu niên ngã quỵ xuống mặt đất đυ.ng ngã cậu, hiện tại, đầu thiếu niên đang đè trên đùi cậu.

Đây là đang làm cái gì vậy?

Hai cái chân bị đè lại làm Gallan không thể hiểu nổi, cậu duỗi tay đi đẩy, nhưng tay vừa đυ.ng tới đầu Heymos một cái, cậu liền ngây ngẩn cả người.

Thật nóng.

Mặt Heymos sờ lên thật nóng.

Nương nhờ ánh trăng, cậu nhìn thấy gương mặt đối phương đè trên đùi cậu đã đỏ rực toàn bộ, như là lửa đốt, nhìn thế nào cũng rất không thích hợp.

Lại vừa nhìn, những vết thương trên người Heymos cũng chỉ mới được rửa sạch đại khái một chút, căn bản là chưa được xử lý. Thân thể thiếu niên dưới ánh trăng phiếm đầy dấu vết tím tím xanh xanh, hơn nữa gương mặt sốt đến ửng đỏ, thoạt nhìn có chút nhìn mà ghê người.

Cho nên cái tính tình khổ thân chết vì sĩ diện này của ngươi có mấy đời cũng không đổi được.

Nhìn ta khó chịu thì khó chịu đi, cho ngươi thuốc mỡ ngươi việc gì lại không lấy? Tới cuối cùng chịu tội còn không phải là chính ngươi à?

Đêm nay nếu không phải ta nhất thời hứng khởi chạy tới tìm ngươi, nói không chừng đêm nay ngươi sẽ sốt đến nhược trí luôn đấy.

Dưới đáy lòng tức giận mà rầm rì như thế, Gallan bò dậy từ trên mặt đất. Ban đêm gió mát, vốn dĩ đã phát sốt, lại tiếp tục để người này hưởng gió đêm thì sẽ chỉ sốt càng thêm nặng hơn. Gallan bắt lấy một cánh tay của Heymos đã sốt đến thần chí không rõ, ý đồ đỡ hắn lên muốn mang thiếu niên về trong phòng.

Túm một cái, đừng nói đến chuyện đỡ lên, cả túm cũng chưa túm động nữa là.

Gallan nhìn nhìn hình thể Heymos cao hơn cậu hẳn một cái đầu nằm trên mặt đất, nhìn nhìn lại tay nhỏ chân nhỏ của mình.

Ân, túm không động, đỡ không dậy, cõng không được.

Cậu nghĩ nghĩ.

Rồi, vậy kéo đi.

Cậu nghĩ như vậy, liền làm như thế, bắt lấy tay Heymos bắt đầu kéo vào trong phòng.

Heymos thiên về gầy, theo lý thuyết thì sẽ không quá trọng, nhưng khung xương của hắn lớn, tuy thoạt nhìn gầy nhưng cơ bắp trên người lại không ít, đối với một đứa nhỏ bảy tám tuổi từ nhỏ đã không được rèn luyện mà nói, chẳng sợ chỉ là kéo thôi thì cũng phải dùng hết sức lực toàn thân.

Gallan cơ hồ là nặn ra cả sức bú sữa, lấy tốc độ ốc sên, mới kéo Heymos vào trong phòng được một chút.

Vào phòng, cậu thở phì phò vừa nhìn thấy chiếc giường cao nửa thước kia tức khắc liền mắt choáng váng. Kéo Heymos thì cậu còn có thể kéo được, nhưng nếu muốn bế người này lên đặt trên giường, đối với cậu hiện tại mà nói căn bản chính là một điều không có khả năng có được không?

...... Từ từ.

Một đứa nhỏ như cậu vì cái gì lại phải đích thân động thủ cố sức kéo Heymos vào trong nhà rồi bế lên giường chứ?

Cậu trực tiếp chạy ra ngoài, kêu người đến đây không phải là xong rồi sao?

Đầu óc rốt cuộc cũng vòng lại đường chính đứa nhỏ tự mắng mình một câu thật ngu, sau đó quay đầu liền chạy ra cửa, mới vừa chạy đến cửa, lạch cạch một tiếng, dưới chân hình như đá trúng một thứ gì đó cứng cứng.

Đồ vật kia bị cậu đá văng đi, bang một tiếng đυ.ng vào bên cạnh cửa, lại lăn trở về.

Gallan cúi đầu nhìn lại, từ ánh trăng chiếu vào qua cửa cậu nhìn thấy đồ vật vừa lăn trở về dưới chân cậu kia, chiếu ra một đạo ngân quang mang theo hàn khí dưới đáy mắt cậu.

Đó là một thanh chủy thủ toàn thân bạc lượng, bên trên không hề mang theo một chút trang trí trói buộc nào cả. Hẳn là lúc cậu kéo Heymos vào cửa, đã rơi xuống từ trên người Heymos.

Cậu cúi người, duỗi tay cầm chuôi chủy thủ bạc sáng như tuyết này, hàn khí dày đặc thấm vào ngón tay cậu, cảm giác lạnh lẽo.

Chỗ sâu trong điểm xoắn ốc lõm vào ở nơi giao nhau giữa tay cầm và thân kiếm, mơ hồ có thể thấy được một chút dấu vết đỏ sậm, tỏ rõ với người rằng thanh chủy thủ bạc lượng này cũng không phải là vật phẩm trang trí, mà là thật sự từng gặp qua máu, phảng phất như có thể cảm giác được một chút sát khí chảy ra từ phía trên.

Gallan nửa quỳ trên mặt đất, ngơ ngẩn mà nhìn thanh chủy thủ nắm trong tay cậu.

Ánh trăng chiếu vào trên chủy thủ, khiến một đạo ánh sáng chói lóa chiếu lên sườn má cậu, làm đôi tròng đen kim sắc của cậu cũng phản xạ ra một ánh sáng khác thường.

...... Có cái gì đó đang xôn xao dưới đáy lòng.

Cổ sát khí kia phảng phất như xuyên thấu qua da thịt cậu thấm vào chỗ sâu trong máu cậu, khiến máu huyết cậu tại một khắc này tựa như sôi sục lên.

Cậu quay đầu nhìn về phía Heymos bên cạnh.

Thiếu niên còn mang chút vẻ trẻ con kia đang nằm trên mặt đất, ở bên người cậu, cả người nóng lên, ý thức không rõ, một khuôn mặt bị sốt đến ửng đỏ, hơi hơi há miệng, thở hổn hển dồn dập. Mồ hôi theo phần cổ thon dài của thiếu niên mà chảy xuống, thấm ướt ngọn tóc đen dính trên cổ, ngay cả trước ngực cũng chảy ra một chút mồ hôi mỏng, da thịt hơi hơi phiếm màu hồng mật phản xạ ra ánh sáng thủy nhuận dưới ánh trăng.

Heymos đang nằm ở nơi đó, l*иg ngực rộng mở, lộ ra phần cổ yếu ớt nhất, không có chút lực chống cự nào cả.

Gallan nắm chặt chủy thủ lạnh lẽo trong tay, trái tim cậu tại một khắc này đang nhảy lên thật kịch liệt.

Phảng phất như có một loại lực lượng vô hình đến từ vực sâu đang mê hoặc cậu, mơ hồ có một thanh âm vô hình đang tê tê kêu trong đầu cậu.

Hiện tại.

Chính là hiện tại.

Cậu chỉ cần dùng lưỡi dao này đâm thủng trái tim Heymos ——

Tên gia hỏa đã gϊếŧ chết cậu bốn lần này ——

Thiếu niên nói không chừng trong tương lai còn sẽ lại gϊếŧ chết cậu một lần nữa này ——

Chỉ cần hiện tại cậu động thủ ——

Ánh trăng như nước, dừng trên nửa bên sườn má đứa trẻ đang quỳ trên mặt đất.

Đứa nhỏ cúi đầu, tóc vàng tinh tế nhu hòa phiếm ánh sáng nhạt, sườn má da thịt như tuyết ánh lên ánh trăng.

Ngón tay cậu nắm lấy bạc chủy trong tay siết rất chặt, dùng sức đến mức cả khớp xương cũng đã không còn một chút huyết sắc nào.

Bên trong đêm tối một mảnh yên tĩnh tựa như chết.

Tại bên trong loại tĩnh mịch khiến cho người ta sợ hãi này, Gallan đột nhiên giơ chủy thủ lên ——

Leng keng một tiếng, chủy thủ bạc lượng bị cậu nặng nề đâm xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng vang chói tai khi kim loại cọ xát với đá.

Đột nhiên đâm chủy thủ xuống trên mặt đất xong đứa nhỏ liền nâng một cái tay khác lên, không chút dự triệu mà, bang một tiếng tự quăng cho mình một bạt tai thật mạnh.

Một cái tát này dùng sức cực kỳ nặng, sau một tiếng bang đó, có thể nhìn thấy được dấu ngón tay phiếm hồng trên da thịt non mịn kia.

Gallan quỳ trên mặt đất, đôi tay ấn trên mặt đất, thở phì phò từng ngụm lại từng ngụm.

Tóc vàng hỗn độn rơi rụng trước đôi mắt trợn to của cậu, sắc mặt đứa nhỏ tựa như là vừa mới thoát ra khỏi bóng đè, trên trán chảy đầy mồ hôi, cả đồng tử cũng đang hơi hơi mà run rẩy.

Cậu thở phì phò dồn dập, sau một hồi lâu, mới bình phục xuống được.

Gallan đứng lên, xoay người đi đến bên người Heymos, sau đó lại lần nữa cúi người ngồi xổm xuống.

Cậu nửa quỳ ở bên người Heymos, nhấp chặt môi, nhét chuôi chủy thủ bạc lượng này vào lại bên hông Heymos, buộc chặt nó ở trên đai lưng Heymos.

Như là dỡ xuống một cục đá lớn, như là trút được gánh nặng, cậu nhẹ nhàng phun ra một hơi, đứng dậy.

Phải lập tức gọi người tới đây ngay.

Cậu nghĩ như vậy.

Nhưng trong chớp mắt ngay khi cậu sắp đứng lên, đột nhiên một bàn tay thình lình duỗi tới, trảo một cái đã bắt được cổ tay của cậu ——