Chương 39: Tiểu Nha Đầu Rất Khó Trị

Sáng hôm sau, sự kiện Mỹ Nhân đài kết thúc. Toàn bộ Ngân Hỏa quốc lúc này tràn ngập trong sự chấn động vô cùng lớn.

Mỹ Nhân đài năm nay, xuất hiện tuyệt bảo cực phẩm mỹ nhân, khiến cho toàn bộ nam nhân có mặt tại đó điên cuồng tranh giành cướp đoạt, chém gϊếŧ lẫn nhau. Một cái Tam Bất Hảo tu vi không rõ, lại ăn phải gan gùm mật gấu dám gϊếŧ cả Thất Mỹ điêu, khiến cho triều đình Ngân Hỏa quốc mất đi một trợ thủ đắc lực, tổn thất vô cùng lớn. Lại nói tới thái sư Hạ Lục Tào, sau khi Thất Mỹ điêu mất, ông ta giống như phát điên, không ngừng điều động lực lượng, quan binh tìm kiếm tung tích Tam Bất Hảo. Thậm chí ông ta còn đích thân chạy đi khắp nơi, tìm không thấy lại thống hận trút lên đầu người dân, phá hủy không ít vùng đất.

Người trong nước, khắp nơi bàn tán chuyện tình vừa xảy ra, chỉ cần ngươi bước vào một quán trọ nho nhỏ, cũng có thể nghe thấy bọn họ đàm luận cái gì.

Toàn bộ Ngân Hỏa quốc nhất thời đều trở nên hỗn loạn.



Rừng Huyết Dị - một trong những nơi được xếp vào hàng ngũ vô cùng nguy hiểm của Nguyệt Linh đại lục, nằm tiếp giáp với Ngân Hỏa quốc, là một khu rừng rộng lớn, nếu muốn tiến vào trung tâm thì cũng phải mất đến năm ngày đường. Khu rừng này vốn đã tồn tại hàng nghìn năm, cũng không ai biết nó xuất hiện từ khi nào. Người ta chỉ biết, nếu ngươi chán sống rồi, có thể tiến vào Huyết Dị tìm chết.

Giống như tên của nó, toàn bộ cây cỏ ở đây đều phủ một màu đỏ như máu, mỗi một cây thực vật lại mang theo kịch độc chết người. Đặc biệt, những con ma thú trong rừng này cũng là một màu huyết tinh đáng sợ, hung hãn tàn bạo. Toàn bộ khu rừng đều mang một màu đỏ quỷ dị nổi bậc, xa xa nhìn vào đều có thể dễ dàng xác định vị trí của nó. Chỉ là, từ trước đến nay, nếu không có việc bất đắc dĩ, thì cũng không có bất luận kẻ nào dám bước vào. Đã có nhiều người từng đi lạc vào rừng Huyết Dị, kết quả không có bóng dáng kẻ nào toàn mạng trở ra.

Sâu bên trong rừng Huyết Dị, một tòa cung điện rộng lớn sừng sững nằm ở trung tâm. Không giống như những cung điện tráng lệ thường thấy, đây lại là một kiến trúc kỳ lạ: Cả tòa cung điện chỉ có hai màu chủ đạo, đỏ như máu, và đen tựa hố sâu không đáy. Những cây cột đỏ to lớn xen kẽ đứng lẫn trong làn sương mù đen mờ mịt, làn sương quỷ dị bao phủ cả một cung điện rộng lớn, thoang thoảng đâu đó lại vang lên những âm thanh kỳ lạ, giống như từ cõi âm vọng về, âm u đến đáng sợ.

Lúc này, tại một căn phòng sâu bên trong tòa cung điện âm u đó, một thiếu nữ tuyệt mỹ an tĩnh nằm trên tản đá lớn. Xung quanh nàng là một làn sương đen dày đặc không ngừng chuyển động. Dưới chân tản đá, một đám dây leo có hoa đỏ nằm chen chúc, sắc đỏ đẹp đẽ rực rỡ, mỗi bông hoa nở rộ đều tản mát hương thơm đến mê người.

Nàng nằm đó, hàng mi dài khẽ cong, gương mặt tinh xảo khéo léo ẩn dưới làn sương mờ, lại đặc biệt nổi bậc như vậy!

Cách đó không xa, nam tử một thân trường bào đen tuyền ung dung ngồi tựa lưng vào tấm da thú mềm mại. Dung mạo của hắn, chỉ có thể dùng hai từ “yêu nghiệt” để hình dung, mái tóc đen bạc không có ràng buộc thoải mái phả trước ngực hắn, tà áo hỗn loạn nằm yên vị trên nền đá, hắn ngồi yên như vậy, lại toát ra ngạo nghễ đến kinh người, một thân khí phách vương giả khiến người ta muốn nghẹt thở.

Trên dung mạo yêu nghiệt chết người của hắn ẩn hiện nét thâm trầm sâu xa, bàn tay hắn ngả ngớn gõ gõ trên mặt bàn, ánh mắt vẫn chưa phút nào rời khỏi thân ảnh xinh đẹp đang nằm phía trước.

Nguyệt thần nữ! Ngươi có trốn tránh thế nào, cuối cùng vẫn là để ta bắt được. Chuyển hóa ba kiếp, cũng đã mất cả mấy nghìn năm. Ngươi để ta phải đợi thật lâu đấy!

Hai kiếp trước của nàng, hắn đã tìm được rồi gϊếŧ chết nàng, nhưng mà nguyên thần bất diệt của nàng lại trôi đi biệt tăm, khiến cho hắn tìm kiếm khổ sở. Trong kiếp thứ hai, nàng tìm được ba viên linh châu, cũng để cho hắn phát hiện ra một việc khiến hắn không muốn tiếp nhận. Đó là chỉ duy nhất nàng mới có thể cảm nhận được vị trí của ngũ linh châu, chỉ có nàng mới có thể trực tiếp gọi chúng trở về, sử dụng triệt để hết thảy sức mạnh của chúng. Lần đó, hắn nắm trong tay ba viên linh châu, khiến cho hắn kinh hỷ vô cùng, nhưng một giây kia sau khi nàng tan biến, bọn chúng cũng tự động biến mất khỏi tay hắn, tiếp tục ẩn náu đâu đó trong Nguyệt Linh đại lục bao la rộng lớn, đâu đó trong hàng ngàn hàng vạn quốc gia lớn nhỏ.

Đã vậy, lần này hắn nhất định phải hảo hảo lợi dụng nàng.

Huyết ma vương chậm rãi rời khỏi ghế đá, thong thả đến đứng ở đầu giường Vương Tuyết Nghi, sâu trong con ngươi bạc đẹp đẽ chứa giữ hình ảnh gương mặt thiếu nữ tuyệt sắc. Nhìn nàng an ổn nằm đó, bàn tay hắn bất giác đưa lên nhẹ nhàng vuốt má nàng, nhất thời xúc giác mềm mại truyền đến, da thịt bởi vì hàn khí xung quanh mà trở nên mát lạnh, khiến cho hắn yêu thích không buông.

Nàng ở kiếp này, tựa hồ xinh đẹp hơn trước đến trăm phần, mỹ lệ như vậy, yêu diễm như vậy!

Khóe miệng hắn vô thức mỉm cười, một nụ cười dịu dàng mà đến hắn cũng không phát giác. Ngón tay hắn chậm rãi vuốt xuống cằm nàng, lại vô ý đưa xuống chiếc cổ thon thả nõn nà của nàng, giống như có một ma lực nào đó khiến hắn không thể dừng lại. Tim của hắn bất giác đập nhanh một nhịp, một trận xôn xao khó tả chạy khắp người hắn.

Đúng ngay lúc hắn cho là không thể kiềm chế, một đôi mắt phượng xinh đẹp lại bất ngờ mở lớn, nhìn hắn chằm chằm.

Động tác của Huyết ma vương nhất thời dừng lại, đôi con ngươi bạc lạnh lùng mang ý cười đối lại với ánh mắt của nàng, khóe môi khẽ cong lên.

“Tỉnh sao?”

Vương Tuyết Nghi nhìn gương mặt yêu nghiệt mang ý cười cợt trước mắt, mày liễu khẽ nhíu. Nàng nhớ bản thân ngay lúc Thất Mỹ điêu tung ra ánh sáng bảy màu, cả người liền bị rút hết sức lực ngất xỉu. Sau đó cái gì nàng cũng không biết, lúc nàng dần lấy lại ý thức, lại cảm giác được bàn tay kỳ lạ quấy rối lung lung ở trên mặt của mình, lại vô sỉ đi xuống dưới, khiến cho nàng kéo hết ý thức trở về mở mắt nhìn hắn. Nhưng đập vào mắt nàng, lại là dung nhan nam tử yêu nghiệt quen thuộc, lại nhìn thấy ý cười của hắn, nhất thời khiến cho nàng cảm thấy bị nhục nhã, tức giận không nhỏ.

Vương Tuyết Nghi âm thầm cử động, lại phát hiện bản thân không thể dịch chuyển, xung quanh nàng giống như có một vật gì đó quấn chặt lấy.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn xuống bàn tay to gan còn để ở trên cổ của nàng, bình tĩnh phun ra một câu lạnh nhạt.

“Bỏ ra.”

Nhìn bộ dạng tức giận của nàng, Huyết ma vương có một loại xúc động muốn chọc phá nàng, khóe môi cong lên ý cười càng sâu, bàn tay lại lả lướt ở trên mặt nàng quấy phá.

“Nguyệt thần nữ tôn quý! Ngươi sao lại nằm yên ở đó mặc cho ta sờ soạng hả?”

“Ta phi! Mặt của ngươi cũng dày vừa thôi, ngươi dùng cái ma pháp quái quỷ gì trói ta một chỗ hả?”

Vương Tuyết Nghi trong lòng âm thầm đem cái tên Huyết ma vương chém thành trăm mảnh vạn mảnh, trói người ta còn ý tứ nói ta dụ dỗ ngươi, dụ dỗ cái đầu của ngươi ấy! Ta phi ta phi…

TruyenHD

Huyết ma vương mỉm cười nhìn nàng, ngón tay ngả ngớn vuốt lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của nàng, mặt dày mày dạng nói ra từng chữ khiến Vương Tuyết Nghi tức đến phát điên.

“Nga! Ngươi có nhìn thấy ta trói ngươi sao? Không có nha. Ngươi tự mình xem đi, có vật nào dùng trói ngươi sao? Ta thấy, Nguyệt thần nữ ngươi chính là mê mẩn ta, mới nằm im như vậy…A ngươi!”

Hắn còn chưa có nói hết, ngón tay đã bị Vương Tuyết Nghi mạnh mẽ cắn một cái thật mạnh, máu tươi nhỏ giọt chảy vào miệng của nàng.

Huyết ma vương bất ngờ bị cắn một cái, rất nhanh rút tay lại, tức giận nhíu mày băng lãnh nhìn nàng. Hay cho một cái tiểu nữ nhân, đến cả bổn vương cũng dám cắn. Hừ!

Vương Tuyết Nghi lại không sợ chết hất mặt nhướng mày khıêυ khí©h hắn.

“Ngươi cái gì? Nhìn cái gì? Bà cắn cho một phát nữa bây giờ!”

Huyết ma vương hắn là người thế nào? Nhìn khắp đại lục có ai mà không sợ hắn. Hắn là đại ác ma lực lượng khủng bố nhất đại lục, tàn nhẫn thị huyết nhất đại lục, cư nhiên hết lần này đến lần khác lại phải khổ sở vì nàng - Nguyệt thần nữ. Lúc trước hắn có thể miễn cưỡng gϊếŧ nàng, lúc này lại càng không thể, bởi vì hắn còn phải lợi dụng nàng, tìm ra ngũ linh châu, khôi phục thần khí, bá chủ thiên hạ.

Càng nghĩ hắn càng cố gắng khắc chế nóng giận xuống, nhưng mà cũng không thể để yên cho nàng ta được. Nghĩ thế, hắn lại vươn tay bóp cổ nàng, lực đạo mạnh mẽ khiến nàng muốn nghẹt thở.

“Chết…tiệt…bổn…cô nương…cắn…nát…đầu ngươi.” Vương Tuyết Nghi bị ép đến hô hấp khó khăn, lại cứng đầu trừng đôi mắt đẹp gằn từng chữ nói ra. Nàng tức giận, nàng đã giận thì cái gì khủng bố nàng dẹp hết, vũ nhục lòng tự trọng của bà, bà cũng muốn đánh trả cho bằng được.

Ở một nơi rất xa nào đó, Mã Lục Nhi đang ngồi ăn cùng bạn trai, đột nhiên hắc xì một cái phun hết cả thức ăn trong miệng lên mặt anh chàng bạn trai đáng thương.

Chuyện gì? Có phải lại có tên nào chọc giận Tiểu Tuyết phát điên không?

Huyết ma vương nhìn tiểu nữ nhân trong lúc nguy hiểm còn cứng đầu mắng lại hắn, âm thanh mềm mại lại phát ra lời tàn độc, một bộ cứng đầu bất khuất khiến cho hắn bất giác bậc cười thành tiếng, bàn tay to lớn đồng thời cũng buông khỏi cổ nàng.

“Khụ khụ…Huyết ma vương chết tiệt.”

Thoát khỏi bàn tay to lớn, Vương Tuyết Nghi ho sặc sụa, hít lấy hít để không khí ngột ngạt, lại không quên mắng người.

“Nói gì hả?”

Huyết ma vương nghe vậy, bực mình thấp giọng nói. Cái tiểu nữ nhân không sợ chết này, xem ra hắn còn chưa đủ tàn nhẫn đối với nàng mà.

Vương Tuyết Nghi mắng xong, cũng cố gắng hạ hỏa xuống, nàng vẫn nên nghe lý trí đi, khiến hắn tức điên một đao chém chết nàng thì toi. Nghĩ vậy, nàng bĩu môi uất ức trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không thèm nhìn nữa, quay phắt mặt sang nơi khác, tránh đối mặt với hắn.

Huyết ma vương hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm đôi co với nàng, lạnh lùng xoay người trở về chỗ ngồi. Hắn muốn nghĩ cách khiến nàng sợ hắn, cái này tiểu nha đầu thật rất khó trị.

Vương Tuyết Nghi ở bên này, đột nhiên toàn thân truyền đến một trận đau nhức, đôi mắt nàng cũng nhức đến tột cùng, khiến cho nàng nhắm mắt lại kêu lớn. Bởi vì thân thể không thể di chuyển, nàng chỉ biết nhấc đầu đau đớn kêu la thảm thiết. Loại đau đớn này, chính là đau thấu tận tâm can.

Huyết ma vương thấy vậy, liền nhanh chóng bước đến cạnh nàng xem xét, trên mặt mang theo lo lắng gấp gáp.

Chỉ thấy, đôi mắt phượng của nàng đột ngột mở lớn, mà đôi thủy mâu đen láy đã bị thay thế bằng một đôi thủy mâu đỏ thị huyết, lạnh lùng như ác ma, không một tia cảm xúc.