Quyển 1 - Chương 1: Q1 - BẠN CÙNG PHÒNG CỦA TÔI KHÔNG PHẢI NGƯỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thư đường [10/04/22]

[Vùng lên! Hỡi ai cực khổ bần hàn!]

Hạc Thành, nội thành.

23 giờ 48 phút, đêm, ngày 21 tháng 8.

Hà Sơ ngáp một cái, dẫm phanh lại.

Xe đậu ở ven đường, cửa xe ghế sau mở ra, một người phụ nữ tuổi trẻ khom lưng chui vào.

“Xin chào, số đuôi điện thoại là 4491 đúng không ạ?”

Cậu như thường lệ đối chiếu số điện thoại với khách.

Trong xe bật bài nhạc giúp thư giãn, làm cho càng buồn ngủ hơn.

Thời gian ngót nghét nửa đêm, Hà Sơ vốn định kết thúc lộ trình một ngày, dẹp đường hồi phủ, kết quả là quên ứng dụng đặt xe mất tiêu, cái đơn đặt xe này đúng lúc hiện ra, xem bộ dáng khách cũng không có ý hủy cho lắm, đành phải âm thầm tự nhủ đây là chuyến cuối rồi.

Khi cậu tập trung nhìn vào nơi đến, cơn buồn ngủ tức khắc bay mất hơn phân nửa.

Sơn trang Đào Hoa Lưu Thủy nằm ở dãy Hà Gia trong đường Đông Lâm khu Vân Đài.

Quá xa rồi.

Khu Vân Đài tuy vào những năm thế kỷ 50 đã thuộc sở hữu của thành phố, nhưng từ trước đến nay vẫn là vùng ngoại thành trong vùng ngoại thành, kinh tế bình thường không có gì khởi sắc, ngoại trừ bên phía chính phủ còn có chút nhân khí, còn lại phần lớn là rừng núi hoang vu, xe buýt đi tới đi lui trong thành chỉ có một đường, trễ nhất 7 giờ rưỡi đã nghỉ.

Cũng chính là mấy năm gần đây khách du lịch nổi hứng, khu Vân Đài có không ít điểm câu cá du lịch nông nghiệp, trở thành thắng địa của rất nhiều dân thành phố cuối tuần lái xe tới nghỉ.

Nhưng hiện tại hơn nửa đêm, đối phương còn lẻ loi một mình, đi thẳng tới đó ít nhất cũng mất khoảng 1 tiếng đồng hồ, đợi Hà Sơ quay về lại nội thành phỏng chừng cũng gần hai giờ rồi.

Cậu có chút hối hận mình hồi nãy không kịp thời tắt phần mềm nhận đơn, một bên ý đồ làm hành khách đánh mất kế hoạch đi ra ngoài.

“Người đẹp à, cũng đã trễ thế này rồi, Vân Đài bên kia lại xa, một mình cô đến chỗ đó cũng không an toàn, nếu không gấp lắm, hay là sáng mai rồi đi?”

Hà Sơ một bên nói, một bên tự nhiên mà nghiêng đầu nhìn đối phương.

Hành khách tóc đẹp choàng vai, che khuất má nửa bên mặt, dưới ánh đèn tối tăm mơ hồ có thể nhìn ra bộ dạng thanh tú.

“Con trai của tôi còn chờ tôi, đêm nay không thấy tôi, nó sẽ không chịu ngủ. Hôm nay ông bà với ba nó dẫn nó đi chơi, tôi bên này phải tăng ca, hiện tại mới có thể qua đó tụ hợp với bọn họ.” Nữ hành khách buồn bã nói, “Tài xế tôi lát nữa xuống xe cho anh thêm tiền boa, anh coi như tăng thêm một ca đi.”

Về tình về lý, người ta cũng nói đến nước này rồi, Hà Sơ không cách nào chối từ tiếp.

“Vậy được, hãy thắt kỹ dây an toàn, chúng ta xuất phát ngay.”

Xe xuất phát từ nội thành, vào giờ này người đi đường với xe cộ ít dần, xe chạy thẳng một đường, ngay cả đèn đỏ cũng rất ít.

Âm nhạc giúp thư giãn vẫn luôn vang mãi trong xe, Hà Sơ dư quang khoé mắt liếc về phía sau một cái, phát hiện đối phương không có lên xe thì chơi điện thoại ngay giống những hành khách khác, cũng không có bởi vì thiếu cảm giác an toàn mà thỉnh thoảng nhìn xung quanh bên ngoài, cô chỉ lẳng lặng ngồi như vậy, lặng tiếng im lời.

Đèn đường bị xe liên tiếp bỏ lại phía sau, cũng liên tục để lại trên mặt cô bóng sáng tối, từ mái tóc che phủ xuống dưới, luôn có một mảnh bóng ma lớn, khiến người nhìn không ra.

Hà Sơ đột nhiên cảm thấy âm nhạc giúp thư giãn hơi lố cũng không phải chuyện gì tốt cho cam, cậu tiện tay chuyển kênh, đài phát thanh đêm khuya chủ đề tình cảm lọt vào trong tai, người chủ trì đang tranh luận nảy lửa với thính giả điện báo.

Không khí cuối cùng cũng không ngột ngạt như trước nữa, Hà Sơ thầm nghĩ, lái xe đường dài đêm khuya dễ mệt mỏi, cậu thử mở miệng ra nói gì đó, không hiểu sao câu nói đã đến miệng lại không nói ra được, giống như não bộ bị cục bông lắp lại vậy.

Hà Sơ hơi nhíu mày, cảm thấy mình hình như là quá mệt mỏi.

Một bàn tay của cậu theo bản năng sờ hộp thuốc bên cạnh, rất nhanh rút về lại.

Ngay sau đó, nữ hành khách ghế sau tựa như than phiền lại giống tự nói.

“Mệt thật sự……”

Giọng không lớn, nhưng truyền vào lỗ tai rành mạch.

Hà Sơ không có lời để nói tìm lời để nói: “Tăng ca đúng là mệt thật, cô làm trong ngành nào?”

Nữ hành khách lại không nói.

Còn hiếm lạ kỳ quái hơn hành khách này, Hà Sơ cũng chở đầy rồi.

Không thích nói chuyện rất có thể chỉ là lòng cảnh giác mạnh thôi.

“Cô có bài nhạc nào thích nghe không? Tôi bật cho cô?”

Đối phương vẫn không lên tiếng, hơi nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, mái tóc rũ rượi bao phủ, giống như đang nghỉ ngơi, không tiếng động bảo Hà Sơ câm miệng.

Hà Sơ đành phải câm miệng.

Vừa vặn người chủ trì đài phát thanh nói về câu chuyện mình nghe được qua một vị thính giả, kể rằng có một cô gái cùng lúc gặp được hai người đàn ông, một người thì rất yêu cô, đối xử với cô chỗ nào cũng rất tốt, thiếu điều là không có tiền, người kia thì điều kiện kinh tế không tồi, nhưng đối xử với cô rõ ràng không có nhiệt tình như người trước, chỉ là vì điều kiện của hai người tương đương, sau khi kết hôn không cần nhường nhịn nhau, mới chọn cô.

“Lúc ấy cô gái còn trẻ, cảm thấy người không có tiền có thể phấn đấu, nhưng không có cảm giác thì như thế nào cũng không thể cố gắng cùng nhau bước tiếp, liền chọn người thứ nhất, hai người cuối cùng kết hôn, ngày tháng lúc đầu trôi qua cũng không tệ lắm, hai người ban ngày đi làm, buổi tối cùng nhau xem phim chơi game, cuộc sống gia đình có tư có vị, rất nhanh hai bên nhà hối thúc bọn họ sinh con, hai người cũng bắt đầu tích cực chuẩn bị cho thai kỳ. Năm thứ hai đứa con sinh ra, bọn họ phát hiện đứa con bẩm sinh có mắc phải bệnh, cũng không phải là không nghe thấy, chỉ là phản ứng chậm hơn so với mấy đứa trẻ khác, theo thời gian trôi qua, bệnh này càng ngày càng rõ ràng, sức miễn dịch cũng thấp, ba ngày hai đầu dễ sinh bệnh, hai vợ chồng vì đứa con chạy khắp rất nhiều bệnh viện, cũng chưa thể tìm được cách gì, tiền tích góp ngược lại đã tiêu hết rồi.”

Giọng nói của người chủ trì rất từ tính, chầm chậm kể ra, làm người tự nhiên mà nghe anh ta kể tiếp, ngay cả người thính giả rất kích động ban nãy cũng an tĩnh lại.

“Lúc này hai người bắt đầu xuất hiện mâu thuẫn, bên nam cảm thấy còn tiếp tục như vậy, cả nhà phải bán nhà mất, ngày tháng cũng không qua được, không bằng cứ như vậy đi, sau này có tiền rồi chữa bệnh, nhưng phía nữ lại không đồng ý, cô cho rằng cho dù có vay tiền cũng phải chữa khỏi bệnh của đứa bé trước, vợ chồng cãi nhau qua lại, gà bay chó sủa, người đàn ông không thể gánh vác gánh nặng, rốt cuộc bắt đầu nảy sinh suy nghĩ ly hôn, anh ta nói rằng sau khi ly hôn bản thân vẫn sẽ cấp phí nuôi dưỡng như cũ, cũng sẽ chung tay gánh vác học phí sau này của đứa con, nhưng mà tiền thuốc men chi quá mức, anh ta thực sự không cách nào tiếp tục gánh vác nổi nữa. Người phụ nữ cũng biết gia cảnh người đàn ông như thế nào, biết anh ta đã tận lực rồi, cô đầy bụng ủy khuất lại không biết trách ai, nhớ lại lựa chọn trước khi kết hôn, bắt đầu hối hận trong lòng. Nếu bạn là cô ấy, bạn trở lại điểm bắt đầu lúc trước, bạn cũng không biết sắp đối mặt với cái gì, bạn sẽ lựa chọn như thế nào?”

Bụng Hà Sơ có chút đói, nghĩ trở về đặt món canh cay tê* hay là lẩu nhỏ ăn, lại cảm thấy bữa nay còn rất nóng, ăn lẩu nhỏ thì không hợp lý, hay là đặt một phần mì lạnh với khúc xương to cũng ngon hết nấc, căn bản là không tốn tâm tư tập trung nghe người chủ trì nói cái gì, vào tai này ra tai kia, đột nhiên ghế sau truyền đến một tiếng thở dài ——

(*) Món canh cay tê / 麻辣烫Vượt Âm Dương - Quyển 1 - Chương 1: Q1 - BẠN CÙNG PHÒNG CỦA TÔI KHÔNG PHẢI NGƯỜI“Người nếu là chọn sai, có phải cả đời không có nữa rồi?”

Tín hiệu đài phát thanh không tốt, người chủ trì nói xong thì truyền đến tạp âm rè rè, nghe không rõ thính giả trả lời cái gì, người ở ghế sau đột nhiên nói chuyện, thật sự làm Hà Sơ sợ hết hồn, linh hồn bé nhỏ bay trên chín tầng mây bị kéo mạnh về.

“Cũng không thể nào, đời người vốn dĩ sẽ gặp phải rất nhiều lựa chọn, chọn sai thì đi một con đường khác là được rồi.”

Cậu tiện mồm an ủi, không chút để ý.

“Nào có ai sống trên đời này có dễ dàng đâu? Tôi không hơn nửa đêm cũng phải ở đây lái xe kiếm tiền nuôi gia đình sống tạm, cô thì sắp được cả nhà đoàn tụ, vui vui vẻ vẻ chơi mấy ngày, mấy cái đài phát thanh đêm khuya này rất nhiều câu chuyện là bịa, nghe nghe thì được rồi, không cần phải nghiêm túc làm gì.”

Dứt lời Hà Sơ vươn tay tắt đài phát thanh đi.

Nữ hành khách ghế sau lần thứ hai lâm vào trầm mặc, cũng không biết có nghe thấy lời cậu nói không.

Cậu cảm thấy độ ấm điều hòa có chút thấp, vươn tay muốn chỉnh cao, lơ đãng đυ.ng phải màn hình di động, sau lập tức sáng lên, hiện thị ra thời gian.

0 giờ 28 phút, ngày 22 tháng 8.

Mười lăm tháng bảy…… âm lịch?

Hà Sơ giật mình một cái, nhủ thầm hèn chi mấy ngày nay cậu luôn cảm thấy cả người không thích hợp, hoá ra là bỏ sót vụ này.

Lại nhìn ghế sau, đối phương tuy rằng vẫn là không lên tiếng, nhưng như thế nào cũng nhìn không ra khác thường.

Chẳng lẽ là mình quá nhạy cảm?

Trong lúc suy nghĩ miên man, ánh mắt từ gương liếc về phía ghế sau.

Mảnh bóng ma kia lưu luyến không rời, chặt chẽ bám ở đỉnh đầu cô, từ trên cao xuống, trọn vẹn một khối, thoạt nhìn như là phía sau có cái bóng kề sát.

Cô giống như ý thức được cái nhìn chăm chú của Hà Sơ, giương mắt nhìn lại, ánh mắt sâu xa, như có ánh xanh.

Hà Sơ nhất thời không biệt được rốt cuộc là đèn đường ngoài cửa sổ phản quang, hay là tự đôi mắt của đối phương phát ra ánh sáng.

Hai người cách gương đối diện một lát, đôi mắt Hà Sơ không cười tựa cười, tự mang đào hoa, lôi thôi lếch thếch vẫn chưa làm người cảm thấy chán chường, ngược lại hấp dẫn đến khó hiểu, thậm chí còn từng có nữ hành khách mạnh dạn chủ động đến gần thêm WeChat.

Nhưng lúc này người phụ nữ ghế sau giống như không có một chút rung động, ánh mắt lặng im nhìn chăm chú ngược lại muốn đem Hà Sơ cuốn vào đó, rơi vào trong hố đen cát lún không đáy, vô cùng vô tận, vạn kiếp bất phục.

Tim đập kịch liệt bất thường, thoáng cái giống như muốn nhảy ra cổ họng, tay Hà Sơ vô ý thức sờ loạn trên màn hình di động, lại ấn trúng trình phát của ứng dụng âm nhạc.

“Vùng lên, hỡi các nô ɭệ ở thế gian! Vùng lên, hỡi ai cực khổ bần hàn! Sục sôi nhiệt huyết trong tâm đầy chứa rồi, phải vì chân lý mà đấu tranh*!”

(*) Đoạn lời khúc này của bên Trung khác với bên mình là "Quyết phen này sống chết mà thôi!"

https://www.youtube.com/watch?v=_DaDMvA_Gkw

Tinh thần tỉnh táo lại một chút, khóe miệng Hà Sơ giật giật.

Nữ hành khách:……

Cái cổ lạnh lẽo ngưng trệ nháy mắt tan thành mây khói, tất cả chỉ dường như là ảo giác của cậu.

Hà Sơ đâm lao phải theo lao, mặc cho giai điệu ý chí chiến đấu sục sôi của 《 Quốc Tế Ca 》 quanh quẩn ở trong xe, cậu bắt đầu cảm thấy mình không giống người lái xe book trên mạng nữa, mà là lái tên lửa chuẩn bị đi chinh phục vũ trụ.

Lúc điều hướng hiển thị sắp đến nơi, điện thoại của nữ hành khách vang lên, giọng của cô nói chuyện với chồng nhà mình truyền tới, bên kia đầu điện thoại mơ hồ là đang thúc giục hỏi cô sao còn chưa tới, giọng nói hơi khàn khàn mỏi mệt thì trả lời mình còn ở trên xe, rất nhanh sẽ đến, bảo chồng dỗ con ngủ trước.

Lòng Hà Sơ khơi dậy cũng theo đó chậm rãi thả lỏng, mày giãn ra.

Quả nhiên là mình quá nhạy cảm rồi.

Rốt cuộc tháng bảy âm lịch, quanh thân người vận thế kém ít nhiều mang theo một chút âm khí, hở một chút đã nghi thần nghi quỷ không phải chuyện tốt.

Thiên mã hành không* trong đầu, xe rốt cuộc đến nơi.

(*) Thiên mã hành không / 天马行空: Ngựa thần lướt gió tung mây => ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc.

Biển báo đường sơn trang Đào Hoa Lưu Thủy khổng lồ xuất hiện trước tầm mắt, mơ hồ có thể thấy cây rừng phía sau sơn trang nghỉ mát, trong bóng đêm công trình kiến trúc như ẩn như hiện, Hà Sơ xuyên qua cửa sổ xe nhìn xung quanh bên ngoài, mấy cột đèn đường mơ màng sắp ngủ, nguồn sáng sáng nhất xung quanh thế mà là xe đèn trước của mình.

Dưới một chiếc đèn trong đó, người đàn ông đang chờ giống như nhận ra biển số xe, tiến lên mấy bước vẫy tay với bọn họ, rồi lại đây giúp vợ mở cửa.

“Lần tới đừng tăng ca trễ thế này, con trai cả ngày đều làm loạn muốn gặp em!”

Anh ta lải nhải oán trách, một bên lấy túi xách trong tay vợ, giống vô số gia đình bình thường vậy, ấm no qua ngày, vì phiền não tầm thường mà nhọc lòng.

“Em cũng đâu có cách nào, lãnh đạo lâm thời bắt tăng ca, cũng may ngày mai là cuối tuần đó!”

Đối mặt với chồng mình, nữ hành khách nói cũng nhiều lên, không trầm mặc quái gở giống ở trong xe.

“Tài xế vất vả, tôi vừa nãy còn hứa cho anh tiền boa, thêm WeChat đi, lát nữa chuyển khoản cho anh.”

Rốt cuộc hoàn thành một đơn cuối cùng, Hà Sơ như trút được gánh nặng, không vội quay đầu trở về, mà là mở điện thoại, quả không ngoài dự đoán thằng bạn thất đức Lâm Tiểu Phán gửi qua tin nhắn, rủ cậu đi phố ăn vặt Thành Đông ăn đồ nướng.

Hà Sơ suy nghĩ chọn lọc từ ngữ chuẩn bị gõ chữ trả lời, lơ đãng ngẩng đầu, ánh mắt lại bỗng nhiên ngừng lại.

Hai vợ chồng hành khách càng lúc càng xa, mắt thấy đã sắp đến chỗ rẽ, sắp rời khỏi phạm vi tầm mắt, hai ngọn đèn đường trên đầu bọn họ sáng hơn một ít, sáng ngời chiếu xuống đất, rõ ràng chiếu ra bóng hai người kéo dài.

Hả?

Hà Sơ ngơ ngác nhìn trên mặt đất chỉ có một cái bóng.

Người phụ nữ kia ——

Không có bóng?

Cậu hoài nghi đôi mắt của mình xảy ra vấn đề, đột nhiên nhắm mắt lại, mở ra.

Nhưng vào lúc này, bên cạnh bụi cây nhảy ra một cục bóng đen, nhanh chóng vụt về hướng hai hai vợ chồng, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai bám chặt dưới chân người phụ nữ, nhanh chóng kéo dài, biến thành cái bóng tự nhiên hoàn toàn của đối phương, hoàn hảo lấp liếʍ lại sơ hở.

Giống như phát hiện Hà Sơ nhìn chăm chú, nữ hành khách hơi quay đầu lại, dư quang khóe mắt liếc tới, khóe miệng nhếch lên một độ cong quỷ dị.

Hà Sơ thậm chí vô pháp khẳng định đối phương có phải thật sự nở nụ cười hay không, lại hoặc là, chỉ là ảo giác của chính cậu.

Cậu chỉ cảm thấy một luồng ớn lạnh từ lưng theo dưới lên trên, da gà ngay sau đó nổi toàn thân!

Hà Sơ mở điện thoại, tìm WeChat hồi nãy vừa mới kết bạn, lại phát hiện làm sao cũng tìm không ra.

Lại ngẩng đầu, bóng dáng hai vợ chồng cũng đã biến mất ở trong tầm mắt.

Cậu trực giác mình cứ như vậy mà đuổi theo, hẳn là sẽ thấy được chuyện xa vượt quá tưởng tượng của mình, cuộc sống thật vất vả mới được bình yên cũng sẽ như vậy mà tan vỡ.

Nhưng, người đàn ông kia rõ ràng là một người thường.

Do dự vài giây giữa xen vào việc người khác với xoay người đi ngay, Hà Sơ lạnh mặt rủa thầm một tiếng, mở cửa xuống xe trở tay đóng cửa chạy về phía sơn trang nghỉ dưỡng!

Đèn đường vàng tối gần như bằng không, tấm bia đá của sơn trang nghỉ dưỡng đứng sừng sững trong cây rừng phảng phất có loại ảo giác như bia mộ.

Hà Sơ vội vàng nhìn lướt qua, dư quang nhìn thấy trong bốn chữ “Đào Hoa Lưu Thủy” khắc ngang vào bia đá chữ Đào hơi hơi phiếm đỏ, như có huyết quang.

Cậu không kịp nghĩ lại, đuổi theo đường nhỏ trước mắt, lại thấy hai người vốn hẳn là đã đi rất xa ngừng ở cách đó không xa, người phụ nữa đè người đàn ông lên cây, giống như ôm hôn giữa người yêu vậy.

Hai người là vợ chồng, thân mật là rất bình thường, nhưng người phụ nữ ban nãy lúc đặt xe còn sốt ruột lại đây xem con trai, bây giờ con trai thì không gặp, ngược lại có tâm tình ân ân ái ái với chồng nữa à?

“Dừng tay!”

Hà Sơ khẽ quát một tiếng, không chút nghĩ ngợi kéo xuống trang sức trên cổ quăng về phía người phụ nữ!

Đồ trang sức kia đập trên người phụ nữ chợt lóe màu đỏ, đối phương hốt hoảng la một cái, chớp mắt không thấy đâu.

Người đàn ông mới nãy còn ôm nhau với cô ta bám thân cây vẫn không nhúc nhích, ngửa đầu nhìn trời, hình dạng kỳ dị.

Hà Sơ lòng nhủ này chẳng lẽ là bị quỷ kinh hồn, tiến lên vỗ bả vai anh ta.

“Ê tỉnh tỉnh!”

Giây tiếp theo, cơ thể tay đυ.ng tới trở nên cứng rắn thô ráp.

Ánh đèn lay động, thoắt ẩn thoắt hiện, chỗ nào có thằng đàn ông nào, rõ ràng là một khúc gỗ khô mà?!

Lọt hố rồi?!

Cái suy nghĩ này chợt lóe qua, Hà Sơ thậm chí không kịp rụt tay về lại phía sau, gió lạnh từ sau lưng đánh úp lại, áo choàng cũng tựa như phủ lên phía sau lưng cậu.

Hà Sơ phát hiện mình không thể cử động, cảm giác toàn thân lại trở nên dị thường nhạy bén.

Gió lạnh kề sát bên thân, nhẹ nhàng lượn lờ bên tai cậu, cực kỳ giống một người phụ nữ đang thấp giọng than thở.

“Ngươi đang tìm ta sao?”

Là giọng của nữ hành khách kia!

Lông tơ của Hà Sơ dựng thẳng!

Đây có lẽ là một cái bẫy dày công thiết kế, lại có lẽ là đối phương thấy cậu ra tay phá hư lâm thời nảy lòng tham, nhưng cậu quả thực sơ ý, đồ trang sức kia bị ném ở cách đó không xa, nếu không phải như vậy, đối phương căn bản không lại gần cậu được.

Ngón tay còn có thể hơi động đậy được, nhưng không có ích gì, muốn kết ấn cũng kết không được, xúc cảm âm lãnh từ vành tai dính nhớp trượt đến khóe miệng, như thưởng thức mỹ vị, không nhanh không chậm.

Hoá ra vẫn là gặp phải một cái sắc quỷ?

Đang lúc Hà Sơ suy xét có cần cắn đầu lưỡi phun máu vô mặt cô ả không thì nghe thấy một tiếng chim kêu.

Cô goa.

Cô goa*.

(*) Đây là tiếng ếch kêu:Đ

Sao lại có tiếng chim kêu khó nghe như vậy, chả khác gì tú bà gân cổ lên kêu khách quan mau ghé chơi.

Đây sợ không phải là con chim đầu thai chuyển thế của một con ếch xanh tinh đi?

Suy nghĩ lung tung hỗn loạn từ trong đầu lướt qua, một đôi tròng mắt đỏ như máu đột nhiên dí sát vào!

Hà Sơ rõ ràng từ màu máu kia trông thấy ngàn vạn thi hài tranh trước sợ sau giương nanh múa vuốt đánh về phía mình, lo cắn thịt nuốt máu, lột da róc xương, thần kinh toàn thân kịch liệt giật loạn xạ, tứ chi lại hoàn toàn không chịu khống chế, mắt thấy sắp phải bị hoàn toàn khống chế ——