Chương 3

Giang Dịch Thành không biết Trần Chỉ Nhu muốn xem cái gì. Trong lòng chỉ cảm thấy mệt mỏi muốn chết, anh phải làm sao mới có thể chặn miệng cô.

“Thì… chính là vén lên cho tớ nhìn đấy.” Không sao cả, dù sao người mất thể diện nhiều hơn là anh, Trần Chỉ Nhu xây dựng tư tưởng mình rất tốt bụng, dần dần không lo lắng nữa, cô đưa mắt nhìn về phía anh: “Tớ muốn xem cậu “lau súng”.”

“A?!” Giang Dịch Thành nghe xong thì kinh hãi quan sát cô từ trên xuống dưới, anh bắt mình tỉnh táo một chút, suy tính xem nên xử lý chuyện này như nào mới là tốt nhất.

Giang Dịch Thành đưa ánh mắt sâu xa về phía cô, thực ra thì cô ngang hàng với anh ở một phương diện nào đó, anh nghĩ, cô mắt thấy anh lén lút “lau súng” ở trường, còn cô cho anh biết cô muốn nhìn bạn học nam không thân tự sướиɠ trước mặt cô, hứng thú kì quặc gì đây.

Giang Dịch Thành trầm mặc hồi lâu rồi mới mở miệng: “Cậu…”

Tiếng chuông vang lên, năm phút nữa là phải đi học rồi.

“Chút nữa cậu học môn gì? Đúng rồi, tại sao cậu lại ở đây?”

“Hai tiết mỹ thuật, tớ không định lên học, cậu thì sao?”

Dường như cô vô tình coi thường vấn đề anh hỏi phía sau.

“Quốc văn thì tớ có thể không lên lớp, nhưng tiết vật lý sau đó thì tớ phải đi lấy bài thi, tớ chỉ có thể cúp một khoảng thời gian thôi.”

“Ừ, vậy cậu đồng ý không?”

“Cậu muốn xem có thể lên mạng tìm thử, trên mạng nhiều phim đen như vậy còn chưa đủ để cậu xem hay sao?”

“Tớ là do tò mò… nên muốn chính mắt xem thử một chút.” Mặt Trần Chỉ Nhu có thể nhìn ra ráng đỏ rõ ràng, lông mi trên mắt cô rũ xuống, dáng vẻ rất vô hại.

Giang Dịch Thành không biết mình nên nói gì, đây rốt cuộc là chuyện hư hỏng gì chứ, đầu anh thực sự rất đau.

Người không biết chỉ thấy hai cái bóng ở phía xa xa, một cậu trai chân dài đầu ngẩng cao vô cùng đẹp trai, đừng cùng một cô gái xinh đẹp như tưởng đặc biệt khéo léo sẽ cho rằng đang diễn phim thần tượng thanh xuân gì đó, hoặc vừa đúng diễn đến đoạn tình tiết tỏ tình các kiểu.

Ai ngờ hai học sinh xuất sắc chuẩn bị đóng “phim đen” ở ngay đây đâu.

Trần Chỉ Nhu bình thường luôn thể hiện dáng vẻ ôn hòa, thực ra trong thâm cô cô là một đứa trẻ kỳ quặc không thích bị quản, nhưng nếu nói cô phản nghịch thì chẳng bằng nói cô là một người đặc biệt, rất nhiều chuyện cô thích làm gì thì sẽ làm cái đó.

Tỷ như vừa rồi tránh chỗ đông để rút thuốc lá cũng là do cô chịu áp lực lớn muốn tìm chuyện giải tỏa áp lực. Còn đối với tìиɧ ɖu͙© cô tò mò cũng rất lâu rồi nhưng cũng không có gan đi tìm người làm chút gì đó thật. Hiện tại cũng là một cơ hội tốt, vừa mới xung động đã bật ra thành lời thật… dù sao cũng là học hỏi một chút thôi.

Còn Giang Dịch Thành, nói kiêu ngạo lạnh lùng thì có hơi khoa trương nhưng ngày thường quả thực xứng với hình tượng tính cách tương đối lãnh đạm.

Trên thực tế, anh cùng lắm là tương đối ít lời, thường thường vì ban đêm đọc manga mà tối không ngủ đủ giấc nên mới duy trì bộ dạng lười biếng suốt ngày mà thôi.

Người ta nói với anh cái gì, đương nhiên anh cũng sẽ trả lời coi như có qua có lại, nhưng anh không có chuyện gì sẽ không chú tâm giao lưu sâu với mọi người, nói thật thì cảm thấy phiền, lười kết bạn. Dù sao có một người bạn chơi chung từ nhỏ là Lý Vĩ Minh rồi.

Thực ra thì chuyện hôm nay từ một phương diện nào đó cũng là do Lý Vĩ Minh gây ra. Buổi trưa cậu ta cứ giục anh dù thế nào cũng phải xem phum, nó cái gì mà tối hôm qua tìm được thứ tốt, tớ cầm tới cho cậu xem ngay? Cậu không vui vẻ xem thì không xứng làm anh em! Cơm nước xong lại còn kéo anh đi giục anh xem.

Học sinh cấp 3 huyết khí phừng phừng, anh lại rất lâu chưa tự thỏa mãn, côn ŧᏂịŧ cứng rắn lên ngay lập tức. Lý Vĩ Minh rác rưởi nhìn thấy hạ bộ của anh chống lên thành một cái bọc liền giựt dây anh, nếu không tới khu thí nghiệm cũ lén giải tỏa một phát đi.

Anh nghĩ dù sao cũng không có ai biết, thực sự nhịn rất khó chịu… cuối cùng lại thành bộ dạng này, gần mấy chục năm đời người, anh chỉ khác người đúng lần này, anh thực sự không phải túng dục cuồng sắc tình gì đó đâu…