Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vượt Rào

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khâu Mộng Trường bảo: “Cháu chỉ cần ngày nào cũng đẹp trai thôi, sao mà mặc thế này đi mổ đầu bệnh nhân được.”

“Thần kinh.” Lưu Dục cười đẩy ót anh một cái.

Khâu Mộng Trường không đáp lại nữa. Trông tâm trạng anh có vẻ không tốt, im lặng ăn sủi cảo chiên. Lưu Dục kéo ghế ngồi trước mặt anh.

“Sao vậy? Cố chủ tịch kia qua đời do phẫu thuật thất bại à?”

“Ông ấy không phẫu thuật.”

“Từ chối phẫu thuật?”

Khâu Mộng Trường ừm một tiếng.

“Nếu đây là lựa chọn của ông ấy thì cháu đừng nghĩ nhiều. Dù sao cũng không liên quan đến cháu. Nói không chừng đây mới là sự giải thoát cho ông ấy.”

Khâu Mộng Trường lắc đầu: “Đây không phải là sự giải thoát mà là hết cách.”

Lưu Dục không đáp.

Lưu Dục đi rồi, Khâu Mộng Trường ra ban công hút một điếu thuốc.

Hôm nay là một ngày nhiều mây và bầu trời xám xịt. Bất kể có tham dự đám tang hay không thì trời nhiều mây đều khiến tâm trạng người ta trở nên không tốt.

Anh ghét cảm giác bất lực này nhưng công việc của anh lại chẳng thể tránh được cảm giác ấy.

Lão Bạch từ từ tới gần, dụi đầu vào chân anh.

Khâu Mộng Trường cúi đầu, híp mắt cười: “Dụi toàn lông vào chân tao.”

Hút hết một điếu thuốc, trưởng khoa gọi tới nhắc Khâu Mộng Trường chuẩn bị xuất phát.

Khâu Mộng Trường cầm phong thư trên bàn trà bỏ vào túi mình, chào tạm biệt Lão Bạch rồi rời khỏi nhà.

Đây là tang lễ long trọng nhất Khâu Mộng Trường từng tham gia. Người tới phúng viếng nối nhau không dứt, có shark công ty lớn, cũng có cán bộ cấp cao, nhìn chung đều là các nhân vật có máu mặt.

Cháu trai cố chủ tịch, người nối nghiệp trẻ tuổi kia đang đứng nơi linh đường đón tiếp người lớn tới phúng viếng ông nội. Bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên có tướng mạo từa tựa anh, là ba anh.

Khâu Mộng Trường đi sau viện trưởng và trưởng khoa, lần lượt đặt hoa trước linh vị cố chủ tịch. Viện trưởng thay mặt bệnh viện bày tỏ niềm thương tiếc. Khi Khâu Mộng Trường ngước mắt lên, vừa khéo chạm mắt với Lương Đồng. Đối phương không biểu cảm, mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị khiến người ta nhìn không thấu liệu có bi thương, hay chẳng qua chỉ là kiểm soát biểu cảm quá tốt.

So sánh với người ba đứng cạnh thì trông anh lạnh lùng, bình tĩnh hơn hẳn.

Dù sao ba anh hãy còn dấu tích từng khóc qua.

Lương Hoài Ngọc nghiêng đầu nói gì đó vào tai Lương Đồng. Lương Đồng gật đầu một cái, bảo “Xin lỗi không tiếp mọi người được” rồi xoay người rời đi.

Viện trưởng đang nói chuyện với Lương Hoài Ngọc. Khâu Mộng Trường nói nhỏ với trưởng khoa: “Trưởng khoa, cháu có chút việc ra ngoài một chút, lát quay lại.”

Trưởng khoa quay lại nhìn anh, bảo: “Lát chúng ta phải đi rồi, cậu đừng đi lâu quá.”

Khâu Mộng Trường theo sát Lương Đồng ra ngoài linh đường.

Lương Chu An ngồi trên băng ghế dài trong vườn hoa, cúi đầu khóc đến nỗi đỏ bừng cả chóp mũi.

Lương Đồng tới trước mặt Lương Chu An, hỏi: “Xong chưa?”

Lương Chu An không đáp lời, quay mặt đi sụt sịt mấy cái, giơ tay lau nước mắt. Tay cô chưa khỏi hẳn, một tay bị treo, bột còn chưa tháo.

“Em định khóc ở đây đến hết tang lễ à?” Lương Đồng lại hỏi.

Lương Chu An tiếp tục im lặng.

“Tất cả bọn họ đều hỏi “cô chủ Lương đi đâu rồi”?”

Lương Chu An quay mặt lại, sụt sịt bảo: “Bọn họ quản em đi đâu làm gì.” Mắt cô đỏ hoe, mới vừa nín, nháy mắt trông thấy anh trai, nước mắt lại ào ào rơi xuống.

“Lương Chu An.” Lương Đồng nửa ngồi xổm xuống, một tay đặt trên đầu Lương Chu An, “Sau này sẽ có thời gian đau buồn, còn bây giờ, khống chế tốt tâm trạng của mình. Tang lễ còn rất lâu mới kết thúc. Chúng ta còn rất nhiều người phải tiếp.”

Lời Lương Đồng vô tình nhưng giọng nói lại dịu dàng hiếm thấy. Nhìn gần Lương Chu An mới nhận ra trong mắt anh cô toàn là tơ máu.

Hầu hết thời gian anh cô đều rất lạnh lùng vô cảm, ít nhất người không quen anh đều cho là như vậy.

“Anh.” Lương Chu An rưng rưng nước mắt hỏi anh, “Có phải anh mệt mỏi lắm rồi phải không?”

Lương Đồng ừ một tiếng: “Mệt rồi.”

Lương Chu An mím môi, vòng tay ôm Lương Đồng một cái. Lương Đồng nửa ngồi xổm, nhắm mắt lại, dụi mặt vào tóc cô.

“Chuyện đã rồi chẳng thể thay đổi.” Lương Đồng khẽ nói bên tai cô, “Anh không thích thấy em khóc.”

Lương Chu An im lặng hồi lâu rồi đứng dậy kéo tay Lương Đồng, bảo: “Đi thôi.”

Lương Đồng bảo: “Em đi trước đi, anh gọi điện thoại.” Anh nói xong, đưa cho Lương Chu An một gói khăn giấy.

Lương Chu An rút khăn giấy lau nước mắt, nước mũi, “Vậy anh nhanh qua nhé.”

Lương Đồng không gọi điện thoại, chỉ đứng lặng tại chỗ một lúc.

Chừng hai phút sau, anh nghe sau lưng có người gọi một tiếng “Tổng giám đốc Lương”.

Giọng nói này rất quen. Lương Đồng khẽ run, không phòng bị quay đầu lại.

Lần này đến lượt Khâu Mộng Trường ngây người. Ngay lúc Lương Đồng quay lại, anh thấy vệt nước mắt trượt khỏi sống mũi cậu ấy.

Lương Đồng vô thức sờ túi, chợt nhận ra khăn giấy đã đưa cho Lương Chu An. Anh giơ tay, ngón tay tuỳ tiện lau vệt nước mắt trên sống mũi.
« Chương TrướcChương Tiếp »