Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vượt Rào

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Có chuyện gì vậy?” Lương Đồng hỏi.

Khâu Mộng Trường tới gần, lấy một phong thư khỏi túi, đưa cho Lương Đồng. Trên phong thư ký tên “Lương Yển”. Lương Đồng hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Khâu Mộng Trường.

Khâu Mộng Trường bảo: “Cố chủ tịch Lương đưa tôi, ông ấy nhờ tôi chuyển cho cậu.”

Lương Đồng nhận thư, giọng hơi nghẹn ngào: “Chuyện khi nào?”

“Hai tháng trước.”

Lương Đồng cúi đầu nhìn phong thư, biểu cảm hơi ngây ngốc. Anh không biết tại sao ông cụ không tự tay đưa cho anh. Dường như Khâu Mộng Trường nhìn ra sự hoang mang của anh, chủ động giải thích: “Ông ấy bảo không muốn giao trực tiếp bức thư này cho cậu nên nhờ tôi chuyển giúp.”

Lương Đồng không có phản ứng quá lớn, nói câu “Cảm ơn”.

Khâu Mộng Trường rời đi rồi, Lương Đồng mới mở phong thư ra. Thư không dài.

“Sớm muộn gì cũng phải đi, không nỡ rời xa mấy đứa nhưng cũng muốn sớm đi gặp bà con.

Chớp mắt đã qua.

Những năm gần đây không biết con có trách ông không, muốn trách thì cứ trách đi.

Ông đã biết chuyện của con từ lâu rồi, không muốn nhiều lời, mình vui là được.

Không nói nhiều, cũng không có sức viết.

Chăm sóc tốt cho ba và em con, cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.

Người chết đã chết, người sống còn đây.

Đồng Đồng, giữ gìn sức khoẻ.

Lương Yển”

Chữ của ông nội rất đẹp. Thời trẻ, ông cũng là một thanh niên có văn hoá, tri thức rộng rãi.

“Chuyện của con”, còn có thể là chuyện gì được, ông đã sớm biết anh không thích con gái.

Ngoại trừ di chúc lúc trước đã uỷ thác cho luật sư thì ông chưa từng lưu lại di thư, thậm chí di ngôn cũng chẳng hề lưu lại lấy một lời.

Những gì cần giao phó, ông đã sớm dặn dò Lương Đồng rõ ràng, đại khái chính là bảo vệ tốt nhà họ Lương, bảo vệ tốt Hoàn Hạ. Ông cho Lương Đồng cơm ngon áo đẹp nhưng cũng khiến anh mất đi tuổi thơ mình vốn nên có.

Lương Đồng không trách ông mà còn rất thương ông.

Cách yêu của mỗi người chẳng hề giống nhau như vậy đấy.

Lúc về, Khâu Mộng Trường nửa đường gặp được phó trưởng khoa Lưu.

Trưởng khoa Lưu thấy anh, không đầu không đuôi mà bảo một câu: “Mộng Trường, chúng ta nói không với hối lộ nha.”

Khâu Mộng Trường chẳng hiểu ra sao, nghi hoặc: “Hối lộ gì cơ?”

Trưởng khoa Lưu tới bên cạnh, ra hiệu Khâu Mộng Trường tới gần. Ông nói nhỏ, biểu cảm nghiêm túc nhìn Khâu Mộng Trường: “Lúc tôi đi vệ sinh đã thấy hết rồi, cậu và người nối nghiệp Hoàn Hạ.”

Khâu Mộng Trường hiểu ra, cười nhạo một tiếng: “Cháu chỉ là bác sĩ quèn, mấy ai thèm hối lộ.”

“Cậu nghiêm túc chút xem nào.”

Khâu Mộng Trường vốn định im miệng không nói chuyện này, nhưng trước mắt không giải thích thì chẳng biết trưởng khoa Lưu còn có thể sinh ra hiểu lầm còn kỳ quái hơn nào nữa không. Anh đành phải thẳng thắn: “Đó là thư cố chủ tịch gửi cho cháu mình, nhờ cháu chuyển giúp.”

“Không phải chi phiếu à?”

“Chú nghĩ nhiều quá rồi.”

Trưởng khoa Lưu nhìn anh: “Tôi nói này, tôi thấy gan cậu to thật đấy, loại chuyện này mà không biết tránh người.”

Lòng Khâu Mộng Trường chợt hơi nghi hoặc. Anh quay đầu lại, nhận ra Lương Đồng vẫn đang ở chỗ cũ, bên người đã vây quanh không ít người. Trưởng khoa Lưu nói anh mới đột nhiên ý thức được một vấn đề, giao thư cho Lương Đồng vào thời điểm này không thích hợp.

Cậu ấy bị quá nhiều người chú ý. Trong mắt người ngoài, mọi việc cậu ấy làm đều sẽ bị phóng đại.

Nói không chừng những người ngoài cuộc khác cũng sẽ giống như trưởng khoa Lưu, sinh ra hiểu lầm không cần thiết.

Chẳng bao lâu sau, Lương Đồng quay lại linh đường. Nhóm người Khâu Mộng Trường đang chuẩn bị từ biệt và đi về. Lương Chu An đưa tay nắm cổ tay Lương Đồng. Mắt cô đỏ hoe, mí mắt sưng húp.

Lương Chu An là một đứa mít ướt, từ nhỏ đã thích khóc. Lương Đồng thì vừa khéo ngược lại, rất ít nước mắt. Ngay cả ngày mẹ anh qua đời, anh cũng không khóc.

Cho tới nay mới rơi một giọt nước mắt thì khéo sao lại để người bác sĩ trước mặt kia thấy được.

Ánh mắt Lương Đồng rời sang, chạm mắt với Khâu Mộng Trường. Anh cảm giác bác sĩ Khâu có lời muốn nói với anh.

Quả nhiên trước khi ra về, Khâu Mộng Trường bỗng bước về hướng anh.

“Xin lỗi.” Khâu Mộng Trường khẽ bảo, “Đáng ra tôi nên chọn một thời điểm thích hợp hơn giao bức thư cho cậu, hy vọng không gây phiền toái cho cậu.”

Tiếng nói trầm thấp của anh quẩn quanh giữa hai người.

Lương Đồng hiểu ý anh, chỉ là muốn nói nhiều thêm mấy câu với anh nên giả ngốc hỏi: “Phiền toái gì?”

Lương Đồng là người có thân phận gì, chẳng lẽ không hiểu đôi lời bóng gió đơn giản như vậy? Khâu Mộng Trường không rõ vì sao cậu biết rồi còn cố hỏi lại nên nhìn vào mắt cậu bảo: “Hẳn là cậu biết.”

Quả nhiên chơi ngây thơ trước mặt Khâu Mộng Trường là vô dụng. Suy nghĩ của anh rất trưởng thành, là kiểu người thông minh mà Lương Đồng thích. Lương Đồng đáp lời anh: “Yên tâm đi, anh không gây phiền toái gì cho tôi đâu.”

“Vậy là tốt rồi.” Khâu Mộng Trường lơ đãng nhìn khu vực quanh mắt Lương Đồng, muốn xác nhận xem vị tổng giám đốc trẻ tuổi này có phải vừa khóc thật không. Anh cũng chỉ nhìn thêm hai giây đã bị đương sự phát hiện.
« Chương TrướcChương Tiếp »