Chương 14

Bà thím vội đáp: “Tôi nghe cậu, tôi nghe cậu.”

Kết quả kiểm tra giống như Khâu Mộng Trường nói. Khối u không lớn, nhưng vị trí hiểm, rất gần dây thần kinh thị giác.

Bà thím nghe xong kết quả chẩn đoán, sợ tới mức trắng bệch mặt mày, liên tục hỏi Khâu Mộng Trường có phải phẫu thuật không? Phẫu thuật có nguy hiểm lắm không? Không tuỳ tiện bảo đảm với người bệnh là nguyên tắc chuẩn mực của ngành y. Khâu Mộng Trường chỉ kiến nghị bà thím nhanh chóng nhập viện phẫu thuật, cũng bày tỏ bất kỳ ca phẫu thuật nào cũng tồn tại nguy hiểm.

Ca phẫu thuật này không quá khó với Khâu Mộng Trường nhưng anh không nói rõ ràng. Đây là nguyên tắc của bọn anh. Không một bác sĩ nào dám đảm bảo mình sẽ phẫu thuật thành công một trăm phần trăm. Kể cả mổ ruột thừa cũng có trường hợp thất bại.

Phòng bó bột chật kín người, tháo bột cũng phải đợi xếp hàng. Lương Chu An ngồi ở ghế dài trên hành lang, chán không chịu nổi mà chơi điện thoại.

Đã sang hè, thời tiết dần nóng bức. Hành lang bệnh viện kẻ đến người đi. Mới hơn mười phút, Lương Đồng đã nghe mấy cuộc điện thoại. Dòng người đông đúc, bầu không khí ngột ngạt, hết thảy trước mắt đều khiến anh cảm thấy nóng nảy.

Chu Nguyên đứng cạnh Lương Chu An hồi lâu. Lương Chu An chơi xong một ván game, ngẩng đầu lên: “Anh Nguyên, anh đứng mãi làm gì thế, ngồi đi chứ, bên cạnh em còn chỗ mà.”

“Không sao, anh không ngồi đâu.” Hắn cúi đầu, cười bảo: “Một tay cũng chơi game được à?”

Lương Chu An xoè năm ngón tay linh hoạt cử động, cười hì hì bảo: “Kỹ thuật của em còn ngon chán.”

Lương Đồng đi tới hắt gáo nước lạnh: “Game một người chơi mà cũng đòi khoe khoang.”

“Anh phiền thế nhờ.” Lương Chu An oán trách một câu, “Sao anh còn chưa đi tìm anh bác sĩ kia đi?”

Thật ra Lương Đồng còn chưa nghĩ xong nên tìm Khâu Mộng Trường ở đâu. Anh đoán thời gian này chắc là Khâu Mộng Trường đang đi kiểm tra phòng hoặc đang ngồi khám.

Lịch trình hôm nay không nằm trong kế hoạch của anh. Hôm qua đồng ý với Lương Chu An đi tháo bột là do nhất thời nổi hứng. Bởi quả thật lâu rồi anh chưa gặp lại bác sĩ Khâu.

Lương Đồng đi về trước dặn dò Chu Nguyên: “Anh ở đây với nó.”

Phòng bác sĩ ở cạnh phòng y tá. Lương Đồng tìm được phòng y tá, thấy một bác sĩ khoác áo blouse trắng sải bước đi tới, đứng chắn trước anh một bước.

“Tiểu Viêm, đưa tôi xem sổ theo dõi của giường 3, phòng 605.”

“À, vâng.”

Bác sĩ kia quay lại, thấy Lương Đồng thì hơi bất ngờ, cười hỏi: “Chủ tịch Lương?”

Lương Đồng nhận ra ông này là bác sĩ đại diện bệnh viện tới lễ tang ông mình lần trước.

Lương Đồng khẽ gật đầu: “Trưởng khoa Lưu.”

“Cậu còn nhớ tôi sao? Sao đột nhiên hôm nay lại tới đây? Cơ thể không khỏe à?”

“Tôi tới tìm bác sĩ Khâu.”

“Mộng Trường à,” Trưởng khoa Lưu cúi đầu xem đồng hồ, “Sáng nay cậu ấy ngồi khám, giờ này chắc cũng sắp xong rồi.”

“Trưởng khoa Lưu, sổ theo dõi đây.” Y tá đưa sổ theo dõi của bệnh nhân cho trưởng khoa Lưu, lén nhìn trộm Lương Đồng một cái.

Trưởng khoa Lưu lật xem sổ theo dõi, sau đó trả lại y tá, dặn dò: “Giường 3, phòng 605 vẫn phải tiêm. Tôi đã bổ sung chỉ định của bác sĩ rồi. Người nhà tới nhớ phải báo cho họ.”

“Vâng.”

Trưởng khoa nhìn sang Lương Đồng, săn sóc bảo: “Tôi e là Mộng Trường còn phải một lúc nữa, hay là cậu tới văn phòng cậu ấy chờ?”

Hai y tá sau bàn nhìn nhau, thầm nghĩ, người này là thần tiên phương nào mà khiến phó trưởng khoa Lưu đối xử khách sáo tới vậy.

Trong đó, có một y tá cầm một xấp giấy tờ ra, bỗng nhỏ giọng nói thầm một câu: “Bác sĩ Khâu tới kìa.”

Lương Đồng và trưởng khoa Lưu nhìn theo ánh mắt của cô về phía hành lang phía tây.

Trưởng khoa Lưu cười bảo: “Thế này không khéo rồi.”

Khâu Mộng Trường vừa tháo khẩu trang, vừa đi về hướng bên này. Người cao gầy, dáng rất đẹp. Ánh mắt anh nhìn về phía Lương Đồng, đáy mắt lộ ra một chút ít kinh ngạc.

Bước chân Khâu Mộng Trường chậm lại: “Chủ tịch Lương?”

“Đã lâu không gặp.”

Khâu Mộng Trường nhoẻn miệng cười: “Đã lâu không gặp.”

Trưởng khoa Lưu hỏi anh: “Nay xong sớm ghê nhỉ?”

“Ai bảo tôi hiệu suất cao.”

“Khen cậu, cậu còn tự sướиɠ.” Trưởng khoa Lưu vỗ cánh tay Khâu Mộng Trường. Trước khi đi còn sâu xa nhìn anh, “Tôi đi trước, cậu cứ từ từ nói chuyện với chủ tịch Lương.”

Khâu Mộng Trường nhìn Lương Đồng, ánh mắt như máy quét. Anh im lặng hai giây, bảo: “Hình như gầy đi nhiều rồi.”

“Vậy sao?”

Ngón tay Khâu Mộng Trường di chuyển một vòng quanh cằm mình, bảo: “Cằm cậu nhọn cả ra rồi này. Để xem nào, ít nhất phải gầy đi 5 cân.”

Lương Đồng bật cười: “Cái này cũng nhìn ra được?”

Lần đầu tiên, Khâu Mộng Trường thấy nụ cười thật sự của Lương Đồng. Mặc dù hai người còn chưa gặp nhau được mấy lần nhưng khi Lương Đồng cười rộ lên với khi không cười quả thật rất khác nhau. Môi anh khá mỏng. Khi không cười, khóe miệng hơi cong xuống nên nhìn vừa lạnh lùng, nghiêm nghị, vừa cứng nhắc. Còn khi cười, khóe miệng sẽ cong lên, nhưng không khiến người ta có cảm giác thân thiết mà ngược lại, còn mang theo một loại ý tứ khinh miệt.