Chương 17

Tuy là phòng nhưng thực ra cũng chỉ ngăn với khu vực chung một cánh cửa bằng bìa cứng, vẫn nghe rất rõ tiếng động bên ngoài.

Phục vụ mang bộ dụng cụ ăn uống tới, đưa cho mỗi người một cái tạp dề dùng một lần. Lương Đồng cầm chiếc tạp dề trong suốt nhẹ hều lên, hơi không biết làm sao: “Đây là gì?”

“Tạp dề.” Khâu Mộng Trường bảo, “Mặc ngoài, không là lát nữa mỡ bắn đầy người dấy.”

Lương Đồng mở tạp dề, nhận ra cấu tạo của nó rất lằng nhằng, vừa nhẹ vừa khó giữ. Anh loay hoay mãi cũng không biết phải mặc thế nào, thế là không kiên nhẫn nổi, tùy tiện khoác trước ngực.

Khâu Mộng Trường đứng dậy tới cạnh anh, vẻ mặt cười như không cười: “Một cái tạp dề dỏm cũng không xử lý được luôn.”

Anh nhấc tạp dề trên người Lương Đồng ra, phất nhẹ mấy cái, như mặc quần áo cho trẻ con mà giúp người ta mặc vào.

“Cái lỗ này để đeo lên cổ.” Khâu Mộng Trường vòng ra sau Lương Đồng, cúi người, buộc dây sau lưng giúp anh, “Cậu mặc chán chê mà vẫn không mặc được hửm.”

So với ban ngày, Khâu Mộng Trường nói chuyện với Lương Đồng đã bớt khách sáo hơn.

Hô hấp của anh theo tần suất nói chuyện mà phả vào gáy Lương Đồng, cảm giác tê dại xuyên qua làn da len lỏi vào từng khớp xương. Lương Đồng nghĩ, có lẽ do mục đích của mình không trong sáng nên mới dẫn đến việc Khâu Mộng Trường làm gì cũng khiến anh suy nghĩ lung tung.

Anh cảm thấy, dù Khâu Mộng Trường chỉ ngồi ở ghế lái nhìn xuống cười cũng thấy phong tình biết bao.

Chung Ngôn rất dứt khoát gọi suất ăn sang nhất. Lòng nghĩ, dù sao thế nào cũng là Khâu Mộng Trường mời khách, đống lá me rụng này phải nhặt cho sạch mới được.

Chung Ngôn gọi một cốc bia, hỏi Lương Đồng: “Chủ tịch Lương uống gì?”

“Tôi uống nước lọc là được rồi.”

Lương Đồng vốn không có khẩu vị nhưng ăn mấy miếng thịt, chợt nhận ra mùi vị không đến nỗi nào, không biết có phải vì đó là do Khâu Mộng Trường nướng không.

Khâu Mộng Trường thấy anh ăn nhiều, cười bảo: “Mùi vị cũng ổn chứ.”

“Rất ổn.”

“Trước lúc tới tôi còn lo chủ tịch Lương chê nơi này nhỏ, sợ chủ tịch Lương ăn không quen, cũng may là chủ tịch Lương không ngại.”

Anh cứ mở miệng là “chủ tịch Lương”, nghe như cố ý. Lương Đồng liếc anh một cái: “Đang trêu tôi đấy à?”

Khâu Mộng Trường nhìn xuống khay nướng, thoải mái cười cười: “Tôi thấy lúc cậu vào cửa đã tái cả mặt rồi.” Anh ngẩng đầu lên, đáy mắt mang ý cười: “Lúc đó suýt nôn ra hả?”

Lương Đồng quay mặt đi, cười một tiếng. Khâu Mộng Trường vờ như không thấy, gắp một miếng tim bò vào đĩa của Lương Đồng.

“Đây là gì?” Lương Đồng hỏi anh.

“Tim bò.”

“Tôi không ăn nội tạng động vật.”

Khâu Mộng Trường chỉ môi mình, rất đàng hoàng bảo: “Màu môi của cậu rất nhạt, không có huyết sắc, cần ăn nhiều nội tạng động vật cho bổ máu.”

Động tác này của Khâu Mộng Trường khiến Lương Đồng vô thức nhìn vào môi anh. Màu môi Khâu Mộng Trường rất đậm, có củ môi, dáng môi đầy đặn. Anh vừa ăn thịt nướng, đôi môi tươi tắn được phủ một lớp dầu trong suốt bóng loáng.

Hình như Khâu Mộng Trường đang trêu anh.

Lương Đồng hỏi lại: “Anh thích ăn nội tạng động vật à?”

Theo logic của Khâu Mộng Trường. Anh có đôi môi tươi tắn, đầy đặn như thế chẳng phải là do thích ăn nội tạng động vật hay sao.

Nếu như vậy thì cứ theo logic của anh đi.

Chung Ngôn vạch trần lời xằng bậy của Khâu Mộng Trường: “Chủ tịch Lương, cậu đừng nghe cậu ta ba hoa, chính cậu ta cũng không ăn nội tạng.”

Khâu Mộng Trường cúi đầu bật cười mấy tiếng. Khi ngẩng đầu lên, biểu cảm đã đổi sang nghiêm chỉnh: “Màu môi của cậu quả thật rất nhạt, có thể bổ sung thêm thực phẩm bổ huyết.”

“Soạt” một tiếng, cánh cửa bìa cứng bị người kéo ra từ ngoài.

“Hai ông ba ngày chưa được ăn hay sao mà gọi hẳn suất to thế.” Ngoài cửa có người tiến vào, thấy Lương Đồng thì bước chân dừng lại, “Sao đây? Dẫn bạn mới tới hả?”

Khâu Mộng Trường giới thiệu với Lương Đồng: “Cậu ta là chủ quán.”

“Xin chào.” Lương Đồng gật đầu chào hỏi.

“Xin chào, xin chào.” Hoàng Dương bắt tay với Lương Đồng. nhìn sang Khâu Mộng Trường, “Tôi bắt tay chán rồi mà còn chưa biết người ta là ai, ông không định giới thiệu à?”

Thật ra Khâu Mộng Trường cũng không biết phải giới thiệu Lương Đồng thế nào. Nếu nói thẳng là bạn bè thì bọn anh lại chưa thân đến mức ấy. Anh đắn đo giây lát, cuối cùng vẫn giới thiệu là bạn bè: “Đây là Lương Đồng, bạn tôi.”

Hoàng Dương cười rất phóng khoáng: “Tôi, Hoàng Dương, là bạn học cũ của Khâu Mộng Trường.”

Chung Ngôn mặc kệ sự đời ngồi ăn thịt nướng. Hoàng Dương tới gần đánh vào tay y một cái: “Coi tôi là không khí đấy à, một cái rắm cũng không thả.”

Đũa bị rung, miếng thịt nướng mãi mới được cứ như vậy mà rơi xuống bàn. Chung Ngôn ngẩng đầu nhìn Hoàng Dương bằng vẻ mặt cạn lời: “Ông vừa đến đã nói liên mồm, tôi có chỗ xen mồm vào à?”

Hoàng Dương nhìn bia trên bàn, ghét bỏ bảo: “Có mỗi cốc thế thôi.”