Chương 18

“Làm gì có ai uống cùng.” Chung Ngôn gắp một miếng thịt đặt lên khay nướng.

“Bạn mới đâu? Sao bạn mới không uống? Không có tí cồn thì chán lắm!”

Lương Đồng bảo: “Tối nay tôi còn có việc.”

“Ài, chán ghê, Khâu Khâu cũng không uống rượu.”

Hoàng Dương chỉ vào Chung Ngôn, “Lát tôi bận xong, tôi uống với ông!”

Lương Đồng đang uống nước, chợt trong đầu có sợi dây thần kinh nảy lên.

Khâu Khâu?

Anh nhìn sang Khâu Mộng Trường, bất giác nhỏ giọng lặp lại: “Khâu Khâu…”

Khâu Mộng Trường phản xạ có điều kiện quay đầu lại.

“Cậu đừng gọi theo cậu ta thế.” Khâu Mộng Trường cười cười, “Da mặt tôi mỏng, già đầu rồi, ngại lắm.”

Hoàng Dương nghe vậy, lập tức chen ngang: “Da mặt ông mỏng hồi nào.”

Lương Đồng khẽ cười một tiếng.

Chung Ngôn và Hoàng Dương đều là bạn đại học của Khâu Mộng Trường. Ba người ở cùng ký túc xá, đều là chuyên ngành y học lâm sàng. Chỉ có Hoàng Dương là không thi nghiên cứu sinh. Sau khi tốt nghiệp đại học thì tự khởi nghiệp. Đáng tiếc không có gì nổi bật, mãi cho tới ba năm trước, mở quán thịt nướng này mới thành công được một chút.

Vòng bạn bè của ba người giao nhau. Hoàng Dương gần như biết hết bạn bè của Khâu Mộng Trường. Tuy nhiên, Lương Đồng là lần đầu tiên hắn gặp. Hắn hỏi: “Lương Đồng, cậu đang làm gì? Cũng là bác sĩ hả?”

“Xem như là làm ăn cá nhân đi.” Lương Đồng bảo.

“Cũng là buôn bán à.”

Chung Ngôn cười một tiếng.

Hoàng Dương quay sang nhìn y: “Ông cười gì?”

“Không có gì, bị ngứa miệng.”

“Chả hiểu thói xấu ở đâu…” Hoàng Dương quay lại, tiếp tục hỏi Lương Đồng: “Cậu làm về gì đấy?”

Lương Đồng đáp: “Lĩnh vực nào cũng dính vào một chút, nhưng chủ yếu là về kiến trúc.”

“Vật liệu xây dựng?”

Khâu Mộng Trường xen ngang: “Ông điều tra hộ khẩu đấy à.”

“Thêm bạn, thêm cơ hội. Nhỡ sau này có việc cần phải nhờ đến ông chủ Lương thì sao.” Hoàng Dương gây dựng sự nghiệp từ sớm, đã lăn lộn đủ ngành nghề từ lâu. Nếu so sánh với nhóm hai người Khâu Mộng Trường đọc đủ loại sách y khoa kia thì hắn mang nhiều khí chất con buôn hơn. Tính cách hắn bộc trực, trước nay đều thẳng thắn như vậy.

Nhưng sau khi được Khâu Mộng Trường nhắc nhở, Hoàng Dương sợ bị người ta ghét nên không hỏi nữa, đứng lên bảo: “Tôi đi trước, lát quay lại uống rượu với mấy cậu, cứ từ từ ăn.”

Chung Ngôn xua tay bảo: “Ông bận gì bận đi, không cần quay lại. Bọn tôi ăn thêm lát nữa rồi về đây.”

“Đừng mà.”

“Ông không nghe ông chủ Lương bảo tối còn bận à, đừng làm chậm trễ công việc của người ta.”

“…Rồi, được rồi.”

Tửu lượng của Chung Ngôn không tệ, một cốc bia xuống bụng, mặt vẫn không đổi sắc. Ăn uống xong xuôi, Lương Đồng đứng dậy chuẩn bị đi thanh toán, Khâu Mộng Trường gọi anh lại: “Tôi thanh toán hoá đơn rồi.”

“Bảo để tôi mời rồi mà.” Lương Đồng nói.

“Chủ tịch Lương, thật sự không cần khách sáo vậy đâu. Cố chủ tịch là bệnh nhân của tôi, chăm sóc ông ấy là chức trách của tôi. Huống chi tôi còn chưa giúp được cậu chuyện gì. Nếu hưởng lợi từ người khác vì những chuyện thuộc chức trách của mình thì tôi cũng không cần khoác cái áo blouse này nữa.”

Khâu Mộng Trường nói chuyện chính khí ngút trời như thế, Lương Đồng cũng ngại nói trắng ra ý mình không phải trên mặt chữ. Anh nghĩ lợi giây lát, vẫn là quyết định tấn công từ từ thì hơn.

Hoàng Dương tiễn ba người đến trước cửa tiệm. Tầm mắt Chung Ngôn thoáng qua một chiếc Volkswagen Beetle màu xanh lam bên cạnh xe Khâu Mộng Trường, nhìn kĩ biển số xe, mặt liền biến sắc, nhất thời cảm thấy rất xui.

Đó là xe của Chu Văn Hi.

Chung Ngôn chỉ vào Hoàng Dương, chất vấn: “Có phải ông gọi điện với Chu Văn Hi không?”

Chu Văn Hi là vợ Chung Ngôn. Tháng trước tặng cho Chung Ngôn một cặp sừng xinh đẹp. Dạo này hai người đang náo loạn ly hôn. Hôm nay Chung Ngôn về muộn, nhất định Chu Văn Hi đã liên lạc với Hoàng Dương mới có thể tới đúng lúc như vậy.

Hoàng Dương quay đầu chạy: “Chỗ này tôi còn có việc, vào trước đây, mọi người về cẩn thận nhé.”

Chung Ngôn mắng một tiếng: “Súc sinh chơi xấu, chạy còn nhanh hơn thỏ.”

Chu Văn Hi xuống xe bước tới. Cô rất đẹp, mặt xinh da trắng. Chỉ là trừ bỏ vẻ ngoài thì không còn điểm sáng nào khác. Trước đây, lúc mới đang tìm hiểu, Khâu Mộng Trường đã nhắc nhở Chung Ngôn cẩn thận nhưng y bị tình yêu làm cho mù quáng, qua lại với người ta hai tháng đã cưới luôn.

“Em tới đây làm gì?” Chung Ngôn hỏi với vẻ không vui lắm.

“Anh uống rượu mà, em tới đón anh về.” Giọng Chu Văn Hi rất ngọt ngào. Cô nhỏ hơn Chung Ngôn năm tuổi. Lúc kết hôn với Chung Ngôn mới có 22. Cô có một chút quan hệ với Khâu Mộng Trường, là em gái của chị dâu họ của anh.

“Mộng Trường đưa anh về rồi.”

“Em cũng tới rồi, anh còn phiền anh ấy làm gì nữa.”

Khâu Mộng Trường bảo: “Không sao, không phiền đâu.”

Chu Văn Hi cụp mắt thuận theo: “Em chủ động tới đón anh mà anh không chịu về cùng em thì chuyến này em đi vô ích rồi.”