Chương 19

Chung Ngôn bất giác nhìn thoáng qua Lương Đồng. Tuy y lạnh nhạt với Chu Văn Hi lắm rồi nhưng tốt xấu gì y vẫn là một người đàn ông, lòng nghĩ không nên để con gái mất mặt trước người ngoài nên không nhiều lời thêm nữa, chào Lương Đồng, lên xe Chu Văn Hi.

“Đưa cậu về công ty hay sao?” Khâu Mộng Trường hỏi Lương Đồng.

“Đưa tôi về nhà đi.” Lương Đồng bảo, “Tôi không về công ty.”

“Chủ tịch Lương ở đâu?”

Lương Đồng báo địa chỉ, theo thói quen đi tới cửa sau. Lúc mở cửa mới dừng lại một chút. Bình thường anh quen ngồi ghế sau, giờ phút này lại chợt băn khoăn. Ghế sau là ghế lãnh đạo thường ngồi, nếu mình ngồi vào sẽ có vẻ Khâu Mộng Trường giống tài xế, e là hơi thất lễ.

Lương Đồng ngập ngừng. Khâu Mộng Trường trông thấy, anh cười bảo: “Ngồi đâu thì tôi vẫn là người lái mà.”

Lương Đồng vòng ngược lại mở cửa ghế cạnh tài xế, bảo: “Vậy để tôi ngồi gần tài xế chút đi.”

Khâu Mộng Trường yên lặng cười. Chuông điện thoại vang, là điện thoại của Lưu Dục. Anh cầm điện thoại lên, chạm vào màn hình, “Sao vậy?”

“Tan làm chưa?”

“Rồi.”

“Xe cô hôm nay bị đυ.ng, mang đi sửa rồi, cháu tới trường đón cô đi, trễ rồi, không gọi được xe.”

“OK.”

“Chừng nào đến thì gọi cô, đi đường cẩn thận.”

Khâu Mộng Trường mở bản đồ trên điện thoại, nhận ra chỗ Lương Đồng và trường Lưu Dục thuận đường. Anh định đưa Lương Đồng về trước rồi qua đón Lưu Dục. Nhưng nếu tiện thì có thể tới đón Lưu Dục trước.

“Chủ tịch Lương, tôi đi đón người trước, lát tiện đường đưa cậu về nhé.”

“Ừm.” Lương Đồng hạ cửa xe xuống, để gió lùa vào xe, “Đổi cách xưng hô khác đi, tôi không thích nghe anh gọi tôi là chủ tịch Lương.”

Khâu Mộng Trường không lên tiếng.

Lương Đồng lại bảo: “Xa lạ quá.”

“Vậy sao.” Khâu Mộng Trường cười cười, “Vậy cậu thấy xưng hô thế nào mới không xa lạ?”

“Gọi tên là được rồi.”

Khâu Mộng Trường ừm một tiếng.

Xe khởi động, gió đêm từ cửa sổ lùa vào, thổi loạn tóc mái Lương Đồng. Gió nhẹ lùa vào mặt, Khâu Mộng Trường không khỏi quay đầu nhìn sang, sườn mặt Lương Đồng rơi vào tầm mắt anh.

Cậu ấy gầy hơn so với lần trước Khâu Mộng Trường gặp. Tóc cũng dài hơn so với mái tóc được tỉ mỉ tạo kiểu lần trước. Kiểu tóc như vậy khiến cậu ấy trở nên hiền hòa hơn nhiều. Mặt cậu giãn ra, trông rất thoải mái.

Khâu Mộng Trường dừng xe ở cửa bắc trường Đại học Sư phạm Bắc Thành. Lưu Dục nghe điện thoại xong thì xách túi ra khỏi trường. Cô không nhớ rõ mình từng gặp Lương Đồng một lần ở hầm gửi xe bệnh viện, vừa lên xe đã hỏi: “Ôi? Sao lại dẫn thêm người tới thế này?”

“Ăn cơm với bạn, lát cháu còn đưa cậu ấy về.”

“Bạn cháu cô đều biết nhưng chưa gặp cậu này, bạn mới hả?” Lưu Dục cười với Lương Đồng, “Xin chào.”

Lương Đồng lịch sự cười, đáp: “Xin chào.”

“Trí nhớ kiểu gì thế này,” Khâu Mộng Trường cười, “Cô từng gặp cậu ấy ở hầm gửi xe bệnh viện rồi mà, không nhớ à?”

Lưu Dục nhớ lại, nhớ ra rồi: “À, cô nhớ rồi, bảo sao cứ cảm thấy quen quen.”

“Tối nay ăn gì?” Lưu Dục hỏi Khâu Mộng Trường.

“Thịt nướng.”

“Vẫn chỗ Hoàng Dương à?”

“Đúng.”

“Cô từng dắt Gia Gia tới quán cậu ta ăn một lần, kinh doanh tốt phết, trong quán toàn người là người, còn phải xếp hàng.”

Hôm nay Lương Đồng về nhà nên địa chỉ báo cho Khâu Mộng Trường chính là địa chỉ nhà lớn. Xe lái vào một khu biệt thự. Nhân viên an ninh ca đêm hôm đó thấy người ngồi ghế cạnh tài xế là Lương Đồng liền cho bọn anh vào.

Lương Chu An nuôi một con Becgie, lúc này đang vui vẻ chơi trong vườn, nó nghe tiếng động cơ ô tô nên cảnh giác sủa.

Lương Chu An nghe tiếng liền vội chạy ra ngoài. Khâu Mộng Trường đỗ xe ngoài cổng. Lương Đồng xuống xe, cửa sắt tự động mở ra. Khâu Mộng Trường nghe tiếng chó sủa nên nhìn sang vườn, thấy một con Becgie cực phẩm. Hai tai dựng đứng, cực kỳ dũng mãnh.

Hình như chó lớn kia hơi sợ Lương Đồng. Thấy anh, nó chỉ dám dè dặt vẫy đuôi, không dám tiến lên nữa.

Lương Chu An mặc đồ ngủ chạy ra, Becgie ta vẫy đuôi điên cuồng chạy tới, còn “ăng ẳng” mấy tiếng.

Khâu Mộng Trường thích chó, không nhịn được mà xuống xe nựng chó. Lương Đồng quay sang, thấy anh đã tới cạnh con Becgie.

Sức hấp dẫn của chó còn hơn cả người, Lương Đồng nghiệt ngã nghĩ.

“Không ngại anh sờ chó nhà em chứ.” Khâu Mộng Trường vỗ tay về phía Becgie, Becgie hưng phấn nhào vào người anh.

“Không ngại, cứ sờ đi, có khi nó thích anh lắm đấy, nếu không đã sớm sủa ầm lên rồi.” Lương Chu An bảo, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào trong xe.

Khâu Mộng Trường âu yếm xoa đầu Becgie, hỏi Lương Chu An: “Nó tên gì?”

“Happy, tiếng Trung gọi là Niềm Vui.”

Khâu Mộng Trường cười đến cong hết cả mắt lại, “Nghe Tây lắm nha.”

“Đương nhiên.” Lương Chu An đáp rất tự hào, “Còn phải xem xem là ai đặt.”

“Bác sĩ Khâu, anh không vào ngồi một lát sao?” Lương Chu An cất lời mời.

Động tác Khâu Mộng Trường hơi khựng lại, ngẩng đầu, mỉm cười hỏi: “Em biết anh à?”