Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại

Chương 13: Chồng trước tuổi già sức yếu

« Chương TrướcChương Tiếp »


Tham gia hội đấu giá lần này đều là đại nhân vật giới thương nghiệp, F thị không dám chậm trễ, mới xuống phi cơ đã có người phục vụ, xe chuyên dụng đón đưa thẳng tới khách sạn.

“Kỷ tổng,Thẩm tổng đang ở phòng họp chờ ngài.”

Thời điểm trợ lý nói chuyện , Sở Du vươn tay dìu Nhiễm Tửu xuống xe.

Ở Las Vegas, tiểu trợ lý gặp qua Nhiễm Tửu vài lần, đối với cậu mặt ngoài lễ độ gọi một tiếng Quý thiếu nhưng sâu bên trong không có xem cậu bạn đời của Sở Du.

Đại sảnh rộng lớn, hoa lệ vô cùng, ở giữa treo một bức Bạch Hổ liếʍ vuốt cực lớn.

Sở Du nắm tay Nhiễm Tửu đi ở trên hành lang, trợ lý đi theo phía sau báo cáo công tác,rất nhiều lần Nhiễm rượu muốn tránh tay Sở Du đều thất bại.

Lúc này, một thiếu niên tóc nâu chân trần từ chỗ ngoặt xông ra. Trong miệng ngậm kẹo que, rõ ràng khoảng độ hai mươi mấy tuổi, ánh mắt lại dại ra, đi đường nghiêng ngả lảo đảo, rất giống đứa trẻ năm tuổi ngây thơ vô tri.

Sở Du khẽ nhíu mày, quay đầu nói với trợ lý, “Ngăn nó lại.”

Sau đó lấy ra di động gọi điện thoại, thực mau đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói trầm ổn.

Khuôn mặt Sở Du không chút cảm xúc nhìn chằm chằm thanh niên trẻ tuổi đang giãy giụa, “Ổ tổng, đứa trẻ nhà ông lại chạy.”

Hai phút sau, một người đàn ông đi tới đem người mang đi, ngoài nói lời cảm tạ với Sở Du, không có nói lời dư thừa nào.

Đợi đến khi bọn họ rời đi, Nhiễm Tửu tò mò hỏi: “Ông ta là ai?”

Sở Du còn không có mở miệng, trợ lý trước một bước trả lời: “Ông chủ của tập đoàn Ổ thị, Ổ Dận Trạch, thiếu niên kia là bạn đời của ông ta.”

Ở Đông Nam Á có tam đại tài phiệt. Nam Á Ổ gia, Đông Á Thẩm gia, vùng Trung Đông Lâm gia.

Ổ gia là gia tộc lớn nhất Đông Nam Á, Ổ Dận Trạch càng là tam đại tài phiệt đứng đầu.

Trăm năm trước Thẩm gia là một nhánh nhỏ của Ổ gia, nói đến cùng, bọn họ vẫn là người một nhà.

Nhiễm Tửu: “Hẳn là sinh bệnh, mới biến thành cái dạng này.”

Trợ lý hơi hơi mỉm cười, “Quý thiếu, chuyện này cậu không cần phải biết.”

Ngữ khí tràn ngập khinh thường, tất cả đều lọt vào mắt Sở Du.

“Ổ Dận Trạch có chuyện riêng cần giải quyết, hiện tại hẳn không rảnh để ý tới chuyện khác, cậu đi giúp đỡ một tay, không cần đi theo tôi.”

Còn không đợi trợ lý trả lời, hắn liền lôi kéo Nhiễm Tửu hướng về phía hành lang.

Toàn bộ người ở đây đối với Sở Du đều thực tôn kính, lần này buổi đấu giá có hai đầu sỏ Đông Nam Á càng khiến Nhiễm Tửu hoài nghi thân phận Sở Du không đơn giản.

Ổ Dận Trạch, Nam Á vương, Sở Du đến tột cùng là thân phận gì, có thể cùng nhân vật nguy hiểm như vậy trở thành cộng sự.

Nhiễm Tửu cảm thấy lần đấu giá này không có đơn giản như vậy.

Sở Du mang theo cậu về phòng đã sớm chuẩn bị đồ ăn, hắn như cũ ôn nhu cẩn thận, ý cười trên mặt không sai biệt mấy so với ba năm trước.

Nếu không phải trên cổ Sở Du còn lưu lại vết cào mấy ngày trước do cậu gây ra, Nhiễm Tửu sẽ tưởng bản thân đang sống ở Las Vegas.

Nhiễm Tửu lâm vào trầm tư, di động Sở Du vang lên đánh vỡ trạng thái hài hòa trước mắt.

Hắn không e dè mở loa lên nghe, dùng ngữ khí trêu chọc nói: “Ổ tổng, việc nhà xử lý tốt chưa?”

Ổ Dận Trạch không có trả lời vấn đề này, đem đề tài chuyển dời đến thương nghiệp hợp tác.

“Ổ tổng đối với sản phẩm chúng tôi không hiểu rõ.” Sở Du đem chén canh đặt trước mặt Nhiễm Tửu.

“Công nghệ của chúng tôi chỉ đủ bồi dưỡng nhân tế bào, khác xa chuyện bồi dưỡng tế bào não, chúng tôi chưa từng thử nghiệm, không thể bảo đảm thành công.”

Sở Du khẽ cười một tiếng, “Cứ coi như thành công, chẳng lẽ Ô tổng nhẫn tâm để máy móc lạnh lẽo đâm thủng đại não người trong lòng, giống đám người kia lấy ra tế bào não……”

Lời nói còn chưa nói xong, đầu bên kia trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Sở Du cũng không thèm nhìn tới, ném điện thoại di động lên bàn.

Nhiễm Tửu: “Có việc bận thì đi đi.”

Ngữ khí Nhiễm Tửu không giống kiểu săn sóc chỉ là không muốn cùng hắn ở cùng một phòng, trong lời nói ý tứ thúc giục hắn nhanh rời đi.

Sở Du không có ý định rời đi “Không phải muốn mười tên trai bao sao? Cơm nước xong tôi mang em đi.”

Trong họng Nhiễm Tửu một cục tức, lần đầu hiểu cảm giác tự mang đá đánh chân mình.

Sở Du nói được làm được, cơm nước xong liền mang theo Nhiễm Tửu đi quán bar cao cấp, trực tiếp tìm mười tên trai bao dáng người nóng bỏng.

Bên trong ghế lô ánh sáng tối tăm, âm nhạc ầm ĩ.

Đời này Nhiễm Tửu tới quán bar chưa từng có cảm giác câu nệ, cậu ngồi ở trên sô pha, đối mặt mười tên đàn ông mỗi người một kiểu nhưng đều có tám khối cơ bụng.

“Không phải thích sao, như thế nào lại thờ ơ?”

Sở Du ngồi ở bên cạnh cậu, tay đặt ở phía sau sô pha, hai chân bắt chéo, từ trên cao nhìn xuống:

“Trước kia ở Las Vegas, trắng đêm không về nhưng không giống như bây giờ ngượng ngùng a.”

Trước kia ở Las Vegas, Nhiễm rượu thường xuyên chơi bời cả đêm, mục đích chính là tìm hiểu hình thức kinh doanh quán bar, đợi khi về nước mở một quán bar.

Bản thân cậu chăm chỉ học hành lại bị Sở Du hình dung thành đói khát khó nhịn, nhẫn nại sớm bị tức giận bao trùm, đem kiên nhẫn vứt ra sau đầu.

Quay đầu nhìn hắn, “Con mắt nào của anh thấy tôi ngượng ngùng?”

Trước nay Nhiễm Tửu cãi nhau đều không thua, ngữ khí mang theo khinh thường cùng trào phúng.

“Chẳng lẽ anh thấy bản thân tuổi già sắc suy, không được, nên tìm người giúp tôi.”

Trải qua mấy ngày ở chung, Nhiễm Tửu phát hiện Sở Du đối với mình có du͙© vọиɠ, nhưng hắn mỗi lần đều có thể nhẫn nại, không có làm tới cuối cùng.

Mặc dù cậu chọc tức hắn đến mức đầu bốc khói, hắn cũng sẽ không dùng phương thức cưỡng ép trừng phạt cậu.

Cậu cũng không ngờ hắn lại kìm chế du͙© vọиɠ giỏi như thế.

Sở Du ngồi dậy, một tay chống ở trên sô pha, ghé sát vào mặt cậu, “Cẩn trọng lời nói của em.”

Nhiễm Tửu khẽ cười một tiếng, “Như thế nào, Kỷ tổng nhìn thân thể đàn ông khoẻ mạnh trước mắt, có hay không có ảo giác bản thân vô lực?”

Vừa dứt lời, giữa mày Sở Du co lại, hắn bóp chặt cằm Nhiễm Tửu, cắn răng, gằn từng chữ một nói: “Đều cút hết.”

Lúc này, tiếng nhạc dừng, mười tên trai bao lục tục rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, ánh sáng rực rỡ trong quán bar hắt lên khuôn mặt quật cường của Nhiễm Tửu.

Cằm bị hắn bóp đến phát đau, Nhiễm Tửu vẫn như cũ không chịu chịu thua, “Kỷ tổng đây là thẹn quá hóa giận?""

Sở Du khép nửa mị mắt, gắt gao nhìn chằm chằm cậu, tròng mắt sung huyết, “Có phải trước giờ tôi cho em loại ảo giác con người tôi rất dễ nói chuyện ?”

Khuôn mặt cậu quá mức mỹ lệ mang theo vẻ cứng cỏi của gai nhọn, hắn vô số lần đối gương mặt này sinh ra du͙© vọиɠ nhưng mỗi lần đều bị hiện thực hung hăng vả mặt.

Nếu hắn không biết bản thân chính là thiếu gia thất lạc nhiều năm của Quý gia, có lẽ sẽ dễ như trở bàn tay xâm chiếm thân thể Nhiễm Tửu.

Đáng tiếc hắn đã biết bản thân cùng Nhiễm Tửu là anh em ruột cùng sinh ra từ một bụng mẹ, mặc dù đã kết hôn nhưng tầng quan hệ này trái với luân thường không thể đâm thủng.

----

Máu chó nhưng mọi người yên tâm, không phải như anh Du bổ não đâu.

----
« Chương TrướcChương Tiếp »