Chương 14: Ăn "cứng" không ăn mềm, không phải hình dung tính cách

“Đủ rồi!”

Nhiễm Tửu hung hăng đẩy tay hắn ra, “Ky thật anh cũng không cần chịu đựng tôi!”

Sở Du chậm rãi đứng lên, đứng đối diện cậu, từ trên cao nhìn xuống nhìn trong ánh mắt mang theo một tia không vui, thanh âm trầm thấp khàn khàn, không giận tự uy.

“Không dạy dỗ cẩn thận em liền không ngoan?”

“Một hai phải đem sự tình nháo đến khó coi như vậy!”

Sở Du cắn răng, Nhiễm Tửu thấy hắn tức giận càng sâu, tiến lên một bước, hai người khoảng cách càng gần.

Đối Sở Du trước mặt, cậu phá lệ gầy yếu.

“Tôi đối với anh một chút cũng không có hứng thú!”

Nhiều năm làm hỗn thế ma vương, Nhiễm Tửu đánh nhau trước giờ chưa từng thua, sát khí trong mắt so Sở Du không kém mấy.

“Không cần biết anh dẫn ông ngoại tôi tới nơi này có mục đích gì nhưng nếu anh đυ.ng tới người nhà tôi, tôi nhất định liều mạng đến cùng!”

Sở Du rũ mắt, ánh mắt phảng phất như đang xem một thằng hề hảy nhót, nhẹ nhàng gảy tay một cái là dễ dàng búng cậu bay xa.

“Em cảm thấy bản thân có thứ gì đem ra đấu với tôi? Chỉ bằng chút tài sản trong nhà?”

Hắn cười lạnh một tiếng, “Buổi đấu giá lần này có bao nhiêu tài phiệt em biết không? Quý gia ở trong mắt tôi tính là cái gì? Cho tôi không đủ nhét kẽ răng.”

Hắn vươn tay, mu bàn tay nhẹ nhàng xẹt qua sườn mặt Nhiễm Tửu, “Tôi xem trọng dũng khí của em, đáng tiếc, đối thủ của em là tôi.”

Nhiễm Tửu: “Anh quá coi trọng bản thân.”

Nghé con mới sinh không sợ cọp.

Sở Du xem cậu giống như đứa trẻ mới ra khỏi trường mẫu giáo, “Bảo bối nhi, tôi biết em nóng lòng chứng minh bản thân nhưng em không thể đặt cược an nguy của người nhà, đúng không?”

Nhiễm Tửu: “Anh uy hϊếp tôi?”

“Nếu em muốn, giờ này khắc này, tôi có thể ở chỗ này chứng minh bản thân có phải loại già yếu vô lực hay không.”

“Lão tử không vui!”

Tính tình Nhiễm Tửu vốn là dạng dễ bạo phát, ngày ngày chịu đựng Sở Du trêu chọc đã là cực hạn, lòng bàn tay không nhịn nổi hướng tới mặt Sở Du.

Tốc độ vung tay của cậu rất nhanh nhưng Sở Du còn nhanh hơn, lòng bàn tay hắn nắm gọn cổ tay Nhiễm Tửu.

Nhiễm Tửu ăn đau còn bị Sở Du chế trụ cổ tay, đem thân thể cậu xoay lại để l*иg ngực hắn dán lên lưng cậu, một cái tay khác cũng bị Sở Du khóa ở sau người, giãy giụa cũng không kịp bởi vì người đã bị hắn đẩy đến trên tường.

L*иg ngực gắt gao dán ở trên tường, phía sau Sở Du cúi đầu ở bên tai cậu nhẹ giọng, “Đấu với tôi, em căn bản không thể thắng.”

Từ nhỏ Nhiễm Tửu đã là cái dạng giỏi gây chuyện, ba ngày không leo lên nóc nhà lật ngói mới là chuyện lạ, đặc biệt thường xuyên đánh nhau với bạn bè.

Trẻ con gây gỗ, người lớn sẽ không can thiệp, đánh thắng được thì đánh, đánh không được thì chịu thua.

Quý Nam lo lắng cậu đánh không lại nên thỉnh thầy dạy cậu đánh tản quyền, nhiều năm rồi chưa từng gặp phải đối thủ khó chơi.

Sở Du là đối thủ đánh không lại đầu tiên.

Sức lực Sở Du rất lớn, nhẹ nhàng đem cậu chế phục, toàn bộ giãy giụa phảng phất như một hòn đá chìm vào đáy biển.

Cằm Nhiễm Tửu cạ mạnh vào tường, bị hắn ép tới thở không nổi.

Một tay Sở Du thôi đã đủ đem cậu ấn ở trên tường không thể động đậy, vô luận cậu giãy giụa như thế nào, Sở Du đều không chút sứt mẻ.

Một tay khác bóp chặt sau cổ Nhiễm Tửu, bức bách cậu quay đầu để hắn có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp của cậu.

“Có nhớ lúc trước từng nói gì với tôi không?”

Nếu góc độ cho phép, Nhiễm Tửu sẽ phun một ngụm nước bọt lên trên mặt hắn, cậu cắn răng, “Lão tử không nhớ rõ!”

“Tôi sẽ giúp em nhớ cho rõ.”

Sở Du cúi đầu nặng nề cắn vành tai khiến Nhiễm Tửu đau đến hít hà một hơi.

“Em nói chúng ta hai cái tính tình bất đồng, tôi ăn mềm không ăn cứng, em ăn cứng không ăn mềm, mới đầu tôi không hiểu, hiện tại đã minh bạch.”

Xoa xoa vành tai đỏ ửng của cậu, “Hóa ra ăn "cứng" không ăn mềm, không phải lý giải như thế.”

Nháy mắt trên mặt Nhiễm Tửu nổi lên một mảng đỏ ửng, “Mấy lời tán tỉnh dơ bẩn cũng dám nói, anh có biết xấu hổ hay không!”

“Không biết~”

Sở Du quyết tâm muốn cùng Nhiễm Tửu nhớ lại hồi ức cũ, không thèm để ý mấy lời nhục mạ.

“Bảo bối nhi, em quên rồi sao?”

Cậu cuộn tròn ngón chân, gầm nhẹ một tiếng, “Câm miệng!”

“Em còn nói bản thân là tắc kè hoa, một khi bò lên trên người tôi liền biến sắc.”

Nhiễm Tửu không chỗ dung thân, sống không còn gì luyến tiếc, ánh mắt xin tha nhìn Sở Du, “Cầu xin anh đừng nói nữa, muốn làm gì tôi đều đáp ứng có được không?”

Nhiễm Tửu hạ mình xin tha, trưng ra tư thế hèn mọn khiến Sở Du không chút hoài nghi thật sự đem người buông ra.

Tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Nhiễm Tửu xoay người tung một quyền đấm ở ngực hắn, một quyền này dùng hết toàn bộ sức lực.

Sở Du đối với cậu không có nửa điểm phòng bị, nhất thời trở tay không kịp, phải lui về phía sau vài bước mới đứng vững.

Nắm tay nho nhỏ lại có sức lực khủng bố, trực tiếp đánh cho hô hấp hắn run lên.

Trong lòng Nhiễm Tửu biết đánh không lại, cứng đối cứng đối với mình không có lợi, sau khi tránh thoát trói buộc cậu quay đầu chạy nhanh.

Sở Du cất bước đuổi theo.

Thời khắc tay Nhiễm Tửu chạm vào then cửa, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Nhiễm Tửu dừng lại bước chân, ngơ ngác nhìn người đàn ông ôm ngực nghiêng người lười biếng dựa vào trên cửa.

Nam nhân diện mạo thập phần phách lối, cằm bén nhọn, quanh vành mắt điểm màu hồng nhạt, nhan sắc nhu hòa càng thêm xung đột với khí chất mang tính công kích.

Thấy rõ người đến, Sở Du bắt lấy Nhiễm Tửu đem người kéo ra phía sau lưng.

Hắn đối Nhiễm Tửu thiên vị trắng trợn táo bạo, điểm này nam nhân kia có thể nhìn ra.

Tác phông bảo hộ thuần thục chọc Thẩm Kỳ cười khẽ ra tiếng, “Kỷ tổng, tiểu tình nhân trong nhà tựa hồ không nghe lời.”

Ngữ khí Thẩm Kỳ không chút để ý, nhìn chằm chằm Nhiễm Tửu như là đang nhìn một con mồi.

“Có cần hỗ trợ không? Giám đốc quán bar dạy dỗ người rất có kỹ xảo, ba ngày, bảo đảm tiểu tình nhân ngoan ngoãn đối với Kỷ tổng mở chân ra, tuyệt đối không dám phản kháng.”

Tấm lưng Sở Du che kín mít thân thể Nhiễm Tửu, “Không cần Thẩm tổng nhọc lòng.”

Thẩm Kỳ nhướng mày, cười như không cười nhìn hắn, “Nga ~ tôi hiểu, Kỷ thích kiểu đanh đá.”

“Chúng tôi là bạn đời hợp pháp, phát sinh tranh chấp là chuyện hết sức bình thường, Thẩm tổng thích quản chuyện nhà người khác?”

Sở Du không cần hướng bất kỳ ai giải thích quan hệ giữa mình với Nhiễm Tửu nhưng nhìn thấy đáy mắt du͙© vọиɠ của Thẩm Kỳ kêu gào, tựa hồ theo dõi Nhiễm Tửu khiến cho hắn không thể không đánh tiếng chứng minh thân phận Nhiễm Tửu.

Thẩm Kỳ ý vị thâm trường nhìn bọn họ, hâm chọc ý, “Hóa ra đã kết hôn, vị kia đối với Kỷ tổng hẳn là rất quan trọng.”

Sở Du không rõ đối phương nói lời đó có ý gì, dự cảm không lành đột nhiên sinh ra.

“Thẩm tổng muốn nói cái gì?”

Thẩm Kỳ cười nói, “Đồ vật quan trọng phải giữ kỹ, miễn cho một phút không cẩn thận, liền biến mất không thấy.”