Chương 4: Gọi tôi là Tiểu Mỹ



Đêm qua ngủ muộn, hôm nay lại thức dậy sớm khiến cả người Nhiễm Tửu ũ rũ.

Nhiễm Tửu tùy tiện kéo lọn tóc ra sau gáy cố định bằng dây thun càng tăng thêm vẻ lười biếng.

Trong miệng Ngôn Tử Tinh ngậm bàn chải, một tay cầm vớ, biên đánh răng biên tìm quần áo.

Rửa mặt xong xuống lầu, trên bàn cơm cha Quý Nam cùng mẹ Giản Hề, bên cạnh là Quý Già Huân ngồi quy củ.

Quý Nam mở miệng, “Ngày hôm qua lại đi uống rượu?”

Nhiễm Tửu trả lời: “Cậu ấy có uống, con không uống.”

Ngôn Tử Tinh đối vợi việc bị bán đứng có chút không phục, “Làm vậy cũng được hả? Trực tiếp bán đứng anh em, uổng công đêm qua ông đây cứu cậu lúc gặp nguy nan!”

Trừ Nhiễm Tửu, không có người nào nghe hiểu Ngôn Tử Tinh nói lời này là có ý gì.

Nhiễm Tửu nhàn nhạt nói: “Hừ, cứu trong mộng à?”

Ngôn Tử Tinh: “Đêm qua tớ mơ thấy thật nhiều tiên nhân bắt nạt chúng ta, tớ lúc ấy vì bảo hộ cậu, cùng tiên nhân liều mạng, quét ngang ngàn quân! Dũng mãnh phi thường!”

Nhiễm Tửu liếc nhìn đối phương một cái, “Đêm qua cậu ngủ mớ, lầm bầm cả đêm có nhớ không?”

Ngôn Tử Tinh sửng sốt: “Tớ tối hôm qua nói gì?”

Nhiễm Tửu học theo giọng điệu Ngôn Tử Tinh: “Thái quân, cậu ta trốn ở trong ngăn tủ.”

Ngữ khí cậu lạnh nhạt, chọc Quý Nam cùng Giản Hề cười không ngừng.

Sau khi Nhiễm Tửu xuất ngoại biệt thự hiếm dịp náo nhiệt như thế, hai người ngươi một lời ta một lời không ai chịu thua ai.

Quý Nam: “Lớn như vậy còn cãi nhau.”

Giản Hề cười, “Trong nhà náo nhiệt cũng không tồi.”

“… Đâu đầu thì có.” Quý Nam ngoài miệng tràn đầy ghét bỏ, đáy mắt lại cất giấu ý cười.

Ngôn Tử Tinh nói sang chuyện khác, “Đây là bún gạo mua ở cửa hàng phía nam sao? Quán đó nấu bún gạo ăn rất ngon.”

Giản Hề: “Ăn ngon liền ăn nhiều một chút, không đủ để gọi dì giúp việc đi mua thêm.”

“Mợ hào phóng nhất, không giống người nào đó.” Nói xong còn khó chịu làm mắt lé xem Nhiễm Tửu uống sữa đậu nành.

Nhiễm Tửu ngẩng đầu: “Muốn uống? Tới tới tới, cho cậu, đừng khách khí, anh đây chính là hào phóng như vậy.”

“Tớ lớn hơn cậu tận hai tháng! Ông đây mới là anh!”

Giản Hề nhìn Quý Nam, “Ông có nhớ hai đứa đó khi còn nhỏ, Tử Tinh lần đầu tiên tới nhà của chúng ta chơi?”

Nhiễm Tửu lập tức nghĩ tiêu rồi, hủ dấm trong tay không cầm chắc làm rớt cả nắp, giấm chua rơi đầy trong chén.

Nhiễm Tửu: “……”

Ngôn Tử Tinh kích động: “Con đương nhiên nhớ rõ! Lúc ấy cậu ấy lần đầu tiên thấy con, liền nói con lớn lên xấu!”

Nhiễm Tửu, “Cậu lúc ấy vừa đen vừa béo, còn lùn, không xấu sao?”

Giản Hề nhìn Ngôn Tử Tinh: “Mợ nhớ rõ lúc ấy con tức đến khóc.”

Ngôn Tử Tinh phản bác: “Không có! Con lúc ấy khóc không phải bởi vì bị chê xấu, là cậu ấy nói con lớn lên xấu, còn bắt con kêu cậu ấy là Tiểu Mỹ.”

Nhiễm Tửu: “Không có khả năng!”

Ngôn Tử Tinh: “Cậu lúc ấy còn mặc váy công chúa hồng nhạt, mới đó đã quên?”

Nhiễm Tửu hướng về phía Giản Hề làm mặt quỷ, hy vọng mẹ có thể giải thích giúp mình, đừng đem chuyện lúc nhỏ mặc váy công chúa nói ra.

Giản Hề nhịn cười, hướng cậu gật gật đầu, “Con lúc ấy còn soi mình trong gương rồi hỏi mẹ "con có xinh đẹp không?".”

Bị mẹ vạch trần, khí thế Nhiễm Tửu giảm xuống một nửa, “Con không nhớ rõ.”

Ngôn Tử Tinh không chút nào lưu tình, “Hình như lúc đó mợ còn chụp hình.”

Giản Hề: “Đúng nha, không nhắc suýt quên mất.”

Phòng ngừa mẹ tìm ra ảnh chụp, Nhiễm Tửu nghiêm trang nói: “An tĩnh, ăn cơm.”

Bữa sáng kết thúc trong tiếng cười, Giản Hề thấy quần áo trên người Nhiễm Tửu có chút cũ thuận miệng nhắc đến “Đã lâu rồi không đi dạo phố...”

Quý Nam hiểu ý vợ mình, phụ họa nói: “Sáng nay công ty có cuộc họp, trong mấy đứa ai rảnh?”

Quý Già Huân mỗi ngày đều đến công ty, gió mặc gió, mưa mặc mưa; thẫm mỹ Ngôn Tử không tốt tốt tất cả đều biết, thành ra, cũng chỉ còn mỗi Nhiễm Tửu.

Nhiễm Tửu ngẩng đầu, “Cha hỏi cái này để làm gì?”

Quý Nam đem thẻ ngân hàng đặt trước mặt Giản Hề, “Cứ như vậy quyết định, tôi đi công ty, mọi người từ từ ăn, ăn xong rồi đi dạo, tiền trong thẻ không có giơi hạn.”

Nhiễm Tửu nhỏ giọng: “Trước giờ chưa từng thấy cha đối với con hào phóng như vậy?”

Quý Nam hừ lạnh một tiếng, “Không phải chính con nói, về sau không cần tiền trong nhà, muốn dựa vào chính mình, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, lát nữa đừng có trộm tiền trong thẻ chuyển đi ra ngoài.”

Nhiễm Tửu: “Trong mắt cha, con trai là dạng người như này sao?”

Quý Nam, “Trong mắt cha chỉ có mẹ con thôi.”

Nhiễm Tửu: "…""

Ăn cơm xong, Ngôn Tử Tinh nói muốn đi ngủ bù, uyển chuyển từ chối lời mời của Giản Hề.

Cả hai ăn bận đơn giản rồi rời khỏi biệt thự.

Xe ở trên đường vững vàng chạy, Nhiễm Tửu nhìn tòa cao ốc ngoài cửa xe đến mất hồn, Giản Hề kêu vài tiếng, cậu mới hồi phục tinh thần lại.

Giản Hề: “Bảo bối nhi, đang suy nghĩ cái gì đến mức mất hồn.”

Nhiễm Tửu: “Nghĩ đến mẹ thích kiểu trang phục nào.”

Giản Hề cười khen cậu nói ngọt, “Sao mẹ lại cảm thấy gần đây tâm trạng con có chút đi xuống?”

Còn không đợi câậu trả lời, Giản Hề lại nói: “Con đó, ba ngày không leo lên nóc nhà lật ngói, cha mẹ đều thấy khôngquen.”

“……”

“Có muốn biết khi còn nhỏ con có bao nhiêu lần ầm ĩ không?”

Có cảm giác lại đến rồi, Nhiễm Tửu dứt khoát nói: “Con không muốn biết……”

Cự tuyệt không có hiệu quả.

“Có lần ở thang máy, con sờ chân của một đại ca giang hồ, mẹ dặn chớ có sờ, con liền khóc, khiến cho đại ca sợ tới mức đem chân duỗi đến trước mặt con nói:‘ Cậu bé nhanh sờ, đừng khóc nữa……’”

Nhiễm Tửu trưng vẻ mặt kháng cự, “…… Chuyện đó không nhớ rõ nhưng chắc chắn đến cuối cùng cũng không có sờ.”

Giản Hề mặc kệ có nhớ hay không, “Còn có một lần, mẹ và cha mang con đi bệnh viện làm kiểm tra, cha con đang đứng xếp hàng lấy số khám bệnh, con đứng bên cạnh hô lớn: Ai là cha cha, đứng ra!”

Nhiễm Tửu: “…… Đều là chuyện thời nào, hiện tại còn nhớ rõ?”

Giản Hề tiếp tục: “Mẹ nhớ rõ có một lần trong thang máy thời điểm người siêu nhiều, mẹ nhịn không nổi muốn đi WC, con đột nhiên lớn tiếng nói:‘ mau một chút mau một chút, mẹ mau đi xả! ’ một khắc đó mẹ xấu hổ muốn chết”

Nhiễm Tửu nhịn không được cười thành tiếng, “Cái này con nhớ rõ……”

Mẹ con hai người trò chuyện hơn nửa ngày, thấy Nhiễm Tửu buông phòng bị, Giản Hề mới nói ra trọng điểm.

Giản Hề thật cẩn thận hỏi: “Bảo bối nhi, quán bar kia kinh doanh có ổn không?”

“Rất tốt.”

Giản Hề nhìn chằm chằm cổ áo có chút ố vàng của con trai, “Hay là góp vốn đầu tư, không biết có cần nhà đầu tư là mẹ không.”

Thấy Nhiễm Tửu lắc đầu, Giản Hề lại hỏi: “Thật sự không cần sao?”

Nhiễm Tửu như cũ lắc đầu.

Biệt thự cách trung tâm thương mại không có xa, lái xe mười phút là tới.

Giản Hề kéo cánh tay Nhiễm Tửu đi dạo, cuối cùng dừng trước cửa hàng quần áo nam.

Nhiễm Tửu heo mẹ đi vào, “Mẹ tính mua quần áo cho cha ư?”

Giản Hề chọn lựa đồ trên giá, trả lời: “Không có a, lão Quý cho tiền mua quần áo cho con đấy.”

Vừa mới nãy cậu còn oán giận cửa hàng này không thích hợp tuổi tác của cha, nghe thấy những lời này của mẹ xong cậu liền ngoái đầu lại, đem quần áo trong tay mẹ đặt lại giá đồ.

“Không cần, quần áo còn nhiều rồi.”

Giản Hề lại cầm lấy một bộ, “Cái này cũng không tồi, con đi thử thử xem.”

“Không cần, con tới đây là để bồi mẹ đi dạo phố.”

Giản Hề: “Con ở nước ngoài ba năm cao không ít, quần áo cũ đều ngắn hết trơn, nhìn xem, lộ cả một đoạn eo.”

Nhiễm Tửu nâng cằm lên, “Đây là kiểu rộ rốn, trào lưu năm nay.”

Nói xong cậu lôi kéo mẹ ra ngoài, ra cửa đi chưa được mấy bước lại bị mẹ kéo đến một cửa hàng quần áo nam khác, lập lại hành động lựa đồ ban nãy.

Thấy biểu cảm cự tuyệt của con trai, bà hỏi: “Bảo bối nhi, con có phải còn đang trách lão Quý nhẫn tâm, đem con ném ra nước ngoài?”

Nhiễm Tửu kinh ngạc không ngờ bà sẽ hỏi như vậy, thành thật trả lời: “Không có.”

Giọng Giản Hề nhàn nhạt, phảng phất giống như lúc nói chuyện thường ngày, “Từ lúc trở về con không còn ôm hôn cha mẹ thân thiết như trước?”

Nhiễm Tửu có chút lắp bắp, “Con đã 22 tuổi, mọi người cứ suốt ngày gọi bảo bối nhi bảo bối nhi, bạn cùng lứa nghe thấy đều chê cười con.”

Giản Hề: “Sau khi về nước, mỗi ngày đều bận rộn chuyện quán bar, đi sớm về trễ, không có thời gian cùng cha mẹ trò chuyện, mẹ cũng không biết con trai mình ở nước ngoài thế nào.”

Nhiễm Tửu dùng hai chữ đơn giản khái quát, “Khá tốt.”

“Thật sự?” Giản Hề quay đầu đi, nhìn về phía nơi khác, “Vậy con ở nước ngoài ba năm vì cớ gì đến một cuộc điện thoại cũng không chịu gọi về, đưa tiền cũng không nhận?”

Nhiễm Tửu: “Trường học có trợ cấp, hơn nữa làm công kiếm tiền, đủ dùng.”

Giản Hề hiểu rõ, không hỏi lại.

Bà mở miệng: “Trở về lâu như vậy, cũng chưa đi thăm ông, vài ngày nữa phải đi một chuyến cũng không thể bận ‘ hở rốn ’ Ông ngoại mà thấy không đánh chết mới lạ?”

Cuối cùng, Nhiễm Tửu bị lời bà nói dao động, tự chọn cho mình mấy bộ quần áo, còn mua cho bà mấy bộ trang sức.

Đi ra cửa hàng, hai người đứng ở ven đường chờ tài xế, Giản Hề hỏi: “Khi nào đi thăm ông ngoại đây.”

Nhiễm Tửu: “Chọn ngày chi bằng hôm nay.”