Chương 9: Thật mau



Ngày kế tiếp, Nhiễm Tửu không ngờ Sở Du sẽ kéo cậu đi tham quan.

Cũng không biết hắn làm cách nào thuyết phục ông ngoại, khiến ông yên tâm giao cậu cho hắn.

Nhiễm rượu bị nhét vào ghế phụ, Sở Du lo lắng cậu xốc nổi nhảy xuống xe dùng đai an toàn đem cậu trói đến kín mít.

Nhiễm Tửu khó chịu ngồi trong xe, nhìn khung cảnh bên ngoài đang lùi ngược về sau. Nếu không phải trong cổ họng đau, cậu đã sớm đem máu chó phun lên đầu Sở Du .

“Đồ vật trong nhà tôi đều mang về tới.”

Nhiễm Tửu không nói gì, đôi mắt vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ.

Đáy mắt Sở Du hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

“Tôi mua nhà gần chỗ em sống, đi đường mười phút là đến.”

Nhiễm Tửu vẫn không có phản ứng.

“Đúng rồi, chiếc xe hơi bên nước ngoài đang trên đường chuyển về, đại khái nửa tháng sau là đến. Nếu em không thích nó nữa, chúng ta mua cái mới.”

Xe chạy đến một nhà hàng điểm tâm sáng , Sở Du còn muốn thử cùng cậu nói chuyện nhưng không thành từ đầu tới cuối Nhiễm Tửu đều hờ hững.

Nhiễm Tửu rất kén ăn, nếu một bàn đều là đồ ăn cậu không thích ăn, cậu tình nguyện bị đói cũng sẽ không động đũa.

Điểm này Sở Du biết.

“Không có chỗ làm bữa sáng, chỉ có thể mang ngươi em ra ngoài ăn, tất cả món trên bàn đều gọi theo khẩu vị của em, nếm thử ăn ngon không.”

Nhiễm Tửu cúi đầu, đối với lời nói của hắn đáp lại chỉ có trầm mặc.

Sở Du cắn chặt răng, cuối cùng, hắn nắm cằm Nhiễm Tửu, cưỡng bách cậu ngẩng đầu.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Nhiễm Tửu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Muốn tôi cùng anh đi dạo, tôi đi, muốn tôi cùng anh ăn bữa sáng, tôi ăn, anh còn muốn tôi như thế nào nữa?”

“Tôi muốn em đáp lại!”

Nhiễm Tửu đẩy tay hắn ra, rút ra một miếng khăn giấy lau cằm, sau đó đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

Sở Du nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng tràn ngập thương tâm.

Làng du lịch cuối tuần là chỗ hẹn hò lý tưởng của người trẻ tuổi, Sở Du mua một ly nước cam, cắm ống hút đưa cho Nhiễm Tửu.

“Có chút lạnh, uống thử một ít đi.”

Nhiễm Tửu nhận lấy ly nước, Sở Du thuận tay bắt lấy ngón tay cậu.

Mười ngón tay đan vào nhau.

Nhiễm Tửu rút ra rất lần đều tách không được, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục nắm tay.

Sở Du hôn mu bàn tay cậu, khóe miệng gương lên tràn ngập ý cười như gió xuân, ôn nhu đến cực điểm, “Hôm nay xem như chúng ta chính thức hẹn hò?”

“Tùy.”

Nhiễm Tửu uống một ngụm nước cam, Sở Du mượn cơ hội cùng hắn nói chuyện, “Uống ngon không?”

“Ngon.”

“Tôi cũng muốn uống.”

Trước kia Nhiễm Tửu có thói quen đem đồ ăn đưa cho Sở Du, bản năng khảm vào máu không có cách nào sửa lại, cậu đem ly nước trong tay đưa tới bên miệng Sở Du, động tác tự nhiên dẫn tới chính cậu cũng không thấy khó coi ở điểm nào, Sở Du liền khom lưng hôn cậu một cái.

Nhiễm Tửu sửng sốt, theo bản năng nhìn chung quanh.

Bọn họ xen lẫn trong nhiều đôi tình nhân, không có ai để ý động tác hai người.

Đột nhiên một đứa nhỏ trượt ván xông tới.

Đứa bé kia hẳn là mới chơi ván trượt, không khống chế được tốc độ ván trượt, không kịp phanh lại, cứ thế nhằm thẳng về phía Nhiễm Tửu.

Sở Du kéo lấy cánh tay ôm cậu vào trong lòng ngực, Nhiễm Tửu không đứng vững, cùng hắn đâm vào nhau.

Ly nước trên tay đổ xuống, trên áo hai người lưu lại vết bẩn màu cam, Nhiễm Tửu còn thảm hại hơn, quần cũng bẩn.

Đứa bé lưu lại một câu “Thực xin lỗi” sau đó trượt đi thật xe, để lại Nhiễm Tửu một thân ướt nhẹp dính nhớp.

Sau khi vào toilet rửa sạch, hai người đi vào một cửa hàng quần áo, Nhiễm Tửu cầm đại một bộ đi vào phòng thử đồ, xong xuôi đã thấy Sở Du thay xong quần áo đứng bên ngoài chờ cậu.

Hắn vai rộng eo thon, thân cao chân dài, bắp tay rắn chắn, mặc quần áo trông gầy, cởϊ qυầи áo lại có thịt, áo sơmi đen ngắn tay rộng thùng thình vừa hay có thể phô diễn ra dáng người hoàn mỹ.

Nam nhân này lớn lên rất đẹp, nếu không đã không khiến Nhiễm Tửu say rượu liếc mắt một cái liền nhìn trúng hắn trong đám người .

Nghe thấy người nọ thấp giọng cười khẽ, Nhiễm Tửu mới phát hiện chính mình bị hắn mê mẩn đến thất thần.

Cậu ho khan một tiếng giảm bớt xấu hổ, quay đầu cùng nhân viên cửa hàng nói: “Bộ này có chút rộng, có size nhỏ hơn không.”

Sở Du cầm lấy áo sơmi màu đen cùng một kiểu loại với hắn đưa cho cậu, “Cái này vừa vặn với em.”

Đồng thời nhân viên cửa hàng cầm mẫu quần áo đi tới.

Sở Du chấp nhất: “Cái này thích hợp với em hơn.”

Nhìn áo sơmi màu đen trong tay hắn, NhiễmTửu có một loại dự cảm không lành, nếu không nhận quần áo hắn chọn lựa hắn nhất định sẽ nổi nóng.

Đây là nơi công cộng, hắn sẽ không vô cớ sinh sự đấy chứ?

Nhiễm Tửu muốn khiêu chiến hắn một chút, xem thử giới hạn của hắn đến đâu.

Ngay trước mặt hắn cầm lấy quần áo nhân viên cửa hàng đưa tới đi vào phòng thử đồ.

Một khắc màn che kéo xuống, Nhiễm Tửu thấy lệ khí giấu trong đáy mắt hắn.

Mới vừa cởϊ áσ, màn che đột nhiên động một chút, mới đầu cậu không để bụng, sau đó một thân hình cao lớn chen vào.

Nhiễm Tửu dự đoán được hắn sẽ nổi giận, lại không dự đoán được hắn sẽ trực tiếp vọt vào, bị hành động này dọa đến không kịp phản ứng.

Sở Du chế trụ cổ tay cậu, đem người ấn lên tường.

Nhiễm Tửu bị ấn lên tường, cổ tay bị khóa sau thắt lưng, đang muốn mở miệng mắng chửi người, Sở Du cúi đầu ở bên tai cậu nhỏ giọng.

“Bảo bối nhi khiến tôi giận, phải trừng phạt.”

Nhiễm Tửu cắn răng: “Bên ngoài có người! Đừng có xằng bậy!”

"Vừa rồi bị em cự tuyệt, tôi đã muốn đem ngươi trói lại, sau đó làm một ít chuyện tôi thích.”

Nhiễm Tửu còn đang giãy giụa, Sở Du nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Bảo bối nhi, động tĩnh bên trong bên ngoài đều có thể nghe được.”

Khí thế hắn bình đạm, không có một tia gợn sóng, giống như một đứa trẻ muốn ăn đường.

Nhiễm Tửu hoảng sợ, ngón tay đối phương miết trên cằm dần dần trượt xuống, khều nhẹ hầu kết, tiếp theo dừng lại ở xương quai xanh.

Ngón tay Sở Du thon dài, lòng bàn tay rộng dư sức che hết phân nửa l*иg ngực cậu, tùy tay nhéo là có thể làm chân Nhiễm Tửu mềm.

“Tôi muốn toàn thế giới đều biết em thuộc về tôi.”

Nhiễm Tửu hoảng loạn, thấp giọng nhắc nhở hắn, “Bên ngoài có người!”

“Không sao đâu bảo bối nhi, bên ngoài có nhân viên cửa hàng, còn có khách hàng, bọn họ đều ở bên ngoài chờ, chúng ta có thể ở chỗ này chơi năm phút.”

Một khắc này thời gian đều ngưng chỉ có nhịp tim tăng lên vượt mức.

Nhiễm Tửu cười lạnh một tiếng, “Năm phút? Là anh xem trọng chính mình hay là xem nhẹ tôi?”

“Vậy thử xem. Bất quá, nếu phát ra âm thanh, người bên ngoài sẽ vọt tới ngay.”

Sở Du cắn vành tai Nhiễm Tửu đến phiếm hồng, cười khẽ một tiếng, “Quần áo làm dơ thì không có cách nào giải thích.”

Nửa thân Nhiễm Tửu dựa vào l*иg ngực Sở Du ngực, thân thể không còn sức lực dư thừa, toàn thân nóng ran bên dưới bắt đầu cứng cạ lấy nhau.

“Năm phút tới rồi, anh xong chuyện rồi đó.”

Sở Du rũ mắt nhìn chằm chằm đồng hồ trong tay, bắt đầu đếm ngược, “Mười, chín, tám, bảy……”

Theo âm thanh đếm ngược, Nhiễm Tửu phảng phất như bị điện giật, trái tim nhảy lên càng thêm kịch liệt, cậu bắt đầu liều mạng giãy giụa, lại ẩn nhẫn không dám phát ra âm thanh.

“Năm, bốn, ba, hai, một……”

Ngay sau đó, hắn nhấc rèm cửa lên.

Vừa vặn năm phút.

Sở Du đi ra ngoài, Nhiễm Tửu nửa quỳ trên mặt đất, cái trán dựa vào tường, bên tai là thanh âm Sở Du cùng nhân viên cửa hàng nói chuyện.

“Nhãn áo đã tháo, lấy hết đi.”