Chương 3

Vương Vũ ra ngoài, Lâm Tuyết bước ra khỏi nhà bếp, ngồi trên ghế sô pha nhìn Vương Phong chăm chú, giọng điệu trở nên ám muội: “Em Phong cũng 21 tuổi rồi nhỉ, đã có bạn gái chưa?”

Vương Phong gãi đầu, hơi ngượng ngập nói: “Từng có, nhưng mà chia tay rồi.”

Lâm Tuyết ồ lên một tiếng, duỗi tay sờ bắp đùi anh ta, nhẹ nhàng vuốt ve, ngũ điệu mang theo vẻ khıêυ khí©h: “Vậy em với bạn gái đã làm những chuyện cần làm chưa?”

Vương Phòng ừm một tiếng, nhích sang bên cạnh nói nhỏ: “Chị dâu đừng như vậy. Anh em… Anh em trở về nếu thấy sẽ không hay.”

Lâm Tuyết nghe xong, trái lại càng ghé đầu đến gần hơn, thổi một hơi bên tai Vương Phong, khẽ nói: “Tiểu Phong Phong, em đừng nói chưa từng có ý nghĩ khác với chị nhé. Thực ra chị dâu cũng rất thích em, em không thích chị dâu à?”

Lâm Tuyết vừa nói, tay vừa sờ đến ngực Vương Phong. Sắc mặt Vương Phong khẽ ửng hồng nhưng không dám chống cự, chỉ nhắc nhở: “Chị dâu đừng làm thế. Anh trai em sắp về rồi, chúng ta không được như vậy. Chị là chị dâu của em, em là em rể chị.”

“Em rể? Em có từng nghe một câu: Đồ ngon không bằng sủi cảo, chơi vui không bằng chị dâu không? Chị dâu rất cô đơn, em không biết anh của em… Anh ta yếu sinh lý, không thỏa mãn được chị dâu. Chị dâu muốn em, em cho chị dâu được không?”

Lâm Tuyết vừa nói vừa ghì đầu Vương Phong hôn anh ta. Vương Phong trợn mắt, chưa kịp phản ứng đã phát hiện môi mình dán sát môi Lâm Tuyết.

Vương Phong nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy vụиɠ ŧяộʍ như này quá kí©h thí©ɧ. Cậu nhỏ bên dưới cũng không nhịn được bành trướng, đội quần lên một góc rất cao.

Lâm Tuyết thè lưỡi muốn quấn quýt với Vương Phong, anh ta hoàn toàn rơi vào trầm luân. Chị dâu cái gì, Lâm Tuyết trước mặt với anh ta mà nói là một phụ nữ mà anh ta cực kỳ muốn thao. Tìиɧ ɖu͙© làm Vương Phong đánh mất lý trí, anh ta ôm chặt Lâm Tuyết, cũng vươn đầu lưỡi ra dây dưa, hai người cùng trao nhau nụ hôn kịch liệt.

Lâm Tuyết say mê hôn lưỡi với Vương Phong, đồng thời một tay cởi thắt lưng anh ta ra, nhẹ nhàng sờ xuống dưới. Côn ŧᏂịŧ trắng trẻo thô dài nổi gân xanh bắn ra ngoài. Lâm Tuyết đưa tay tuốt lên xuống hai cái, lại nghe thấy Vương Phong thoải mái rêи ɾỉ. Khuôn mặt anh ta mang theo vẻ mê ly, ánh mắt lộ ra khát vọng vô hạn, cắn răng thấp giọng cầu xin: “Chị dâu, em không chịu được. Để em ăn chị có được không?”