Chương 79: Nước mắt của nam nhân ...

Vương Thanh lần đầu tiên cảm thấy chán ghét từng tiếng nhắc nhở lễ phép trên máy bay đến thế, anh nhắm mắt lại, trong đầu một giây cũng không thể an ổn.

Thẩm Xương Mân chưa bao giờ từng thấy Vương Thanh lại có lúc thất thố như vậy, hắn nhìn nắm tay của Vương Thanh đã siết đến trắng bệch ra, cả người rơi vào trạng thái bất an nôn nóng, tựa như một con mãnh thú bị nhốt ở trong l*иg, sao cũng không ngồi yên được.

Ra khỏi sân bay, sớm đã có ô tô của Vương gia đứng chờ, Vương Thanh kéo cà-vạt, ngồi vào trong xe nói: "Ngay lập tức đến bệnh viện."

***

Tin tức thiếu gia của ba nhà Phác, Lý, Vương bị tập kích, Phác thiếu gia bị thương ở cánh tay, Vương thiếu gia thì đến nay còn hôn mê bất tỉnh, tuy nói đã được phong tỏa rất chặt chẽ, nhưng vẫn có không ít người biết chuyện.

Về sự cố lần này, có đủ các loại lời đồn truyền ra, có người nói là Thôi gia trả thù; có người nói Vương Thanh mặt ngoài tỏ ra thương yêu Kiến Vũ, trên thực tế lại muốn loại bỏ đứa em trai không còn giá trị lợi dụng; cũng có người nói là Phác gia đại ca muốn xóa sổ vị em trai đang tranh đoạt quyền thừa kế với hắn.

Lời đồn nào mới là thật, không ai có thể nghiệm chứng, nhưng người ta rất nhanh đã biết, trong cái đêm mà Kiến Vũ được đưa vào bệnh viện, Vương Thanh đã vứt bỏ một bản hợp đồng trị giá vài tỷ, cấp tốc bay về nước giữa đêm khuya, sau khi hạ cánh liền lập tức đến bệnh viện.

Nhất thời, cũng khiến cho người ta nhìn không ra anh là đang diễn trò, hay là thật sự lo lắng cho đứa em trai.

***

Bệnh viện trong đêm, luôn có chút âm trầm đáng sợ, Vương Thanh nhanh chóng gạt ra mấy y tá muốn ngăn anh lại, trực tiếp đi tới phòng mổ trên lầu.

"Tiên sinh, ngài không thể lên phía trên, xin ngài xuất trình giấy chứng minh đã..."

"Cút ngay!" Vương Thanh hai mắt đỏ ngầu trừng nhìn y tá: "Em trai tôi đang nằm ở bên trong, cô bây giờ còn muốn chứng minh cái gì nữa, mau cút cho tôi!"

Đi theo sau Vương Thanh, Xương Mân nghe thấy Vương Thanh phát tiết nói tục, trong lòng hắn cũng tinh tường, lúc này không ai có thể ngăn Vương Thanh lại, đành phải tới ngăn y tá, nói đỡ: "Cô y tá, vị vừa rồi là anh trai của bệnh nhân Kiến Vũ, anh ấy vừa trở về gấp từ nước ngoài, cô có vấn đề gì có thể liên lạc với viện trưởng."

Y tá vừa nghe nói người nọ là Vương thị tổng tài, sợ tới mức sắc mặt tái đi, vội vàng bấm số của văn phòng viện trưởng. Hôm nay vì hai vị thiếu gia Vương gia cùng Phác gia, viện trưởng đã lo lắng đến mức hiện tại vẫn còn ở lại trong bệnh viện. Giá trị sinh mạng của thiếu gia hai nhà Vương – Phác là bao nhiêu, cô đương nhiên cũng biết rõ.

Trên lầu là phòng cấp cứu của những bệnh nhân quan trọng, từ chiều đến giờ, ca phẫu thuật đã tiến hành được gần mười tiếng, nhưng Vương gia Nhị thiếu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, nếu là Vương nhị thiếu gia thật sự xảy ra chuyện, không biết sẽ có bao nhiêu phiền phức. Y tá nghĩ đến biểu tình đáng sợ vừa rồi của Vương Thanh, không khỏi rùng mình.

Lúc Xương Mân theo đi lên thì... thấy Vương Thanh đang đứng ở bên ngoài cửa kính phòng mổ, phía sau anh còn có một nam nhân hơn năm mươi tuổi, cả không gian không có chút âm thanh nào. Hắn không khỏi đi đến, ánh mắt xuyên qua bức tường thủy tinh trong suốt, thấy một thiếu niên đang nằm ở trên bàn mổ, miêm man không hề hay biết chút gì.

Bác sĩ mổ chính vẻ mặt rõ ràng không tốt, trong lòng Xương Mân thít chặt, nhịn không được nghiêng đầu nhìn lại phía Vương Thanh, sắc mặt anh trắng bệch, cơ hồ lung lay sắp đổ, dường như chỉ cần một trận gió liền có thể thổi ngã anh. Trái tim hơi co rút lại, nếu là Kiến Vũ thật sự xảy ra chuyện gì...

"Vương tổng tài."

Sau lưng, một thanh niên thần sắc mệt mỏi đi tới, Xương Mân nhận ra người này, là người thừa kế duy nhất của Lý gia – Hạ Quân, chàng trai thường ngày đường hoàng tiêu sái lúc này dường như như đã chết đi hơn nửa mạng, liếc mắt nhìn Kiến Vũ đang được phẫu thuật, vô lực dựa vào tường: "Thực xin lỗi."

Nếu không phải vì hắn và Phác Hữu Thiên, Kiến Vũ vô tội cũng sẽ không bị liên lụy vào chuyện này. Nếu không phải Kiến Vũ cuối cùng vì cứu hắn, cũng sẽ không làm cho đối thủ có cơ hội nổ súng trúng đạn. Nếu không phải Kiến Vũ ngay khi sự việc xảy ra, đã lập tức dùng di động gửi tin nhắn cầu cứu tới quản gia Vương gia, thì sau khi Kiến Vũ lâm vào hôn mê, bọn họ sẽ lại bị sát thủ đuổi theo gϊếŧ chết.

Hắn và Phác Hữu Thiên nhờ có Kiến Vũ mới may mắn còn sống, mà người cứu bọn họ, lại vẫn đang nằm ở trong phòng phẫu thuật.

Vương Thanh lại cứ như không có nghe được lời của Hạ Quân, anh chỉ ngây ngốc đứng nhìn người trên bàn mổ, nhìn máu trong túi từng giọt từng giọt truyền vào một cánh tay tái nhợt, nhìn càng ngày càng nhiều vải bông cầm máu được để qua chiếc khay bên cạnh đó, nhìn trên màn hình máy đo nhịp tim hiện lên từng đường lên xuống yếu ớt, tựa hồ ngay tại một giây tiếp theo, nó sẽ biến thành một đường thẳng.

Lúc này, trên hành lang lại vang lên tiếng bước chân vội vã, một y tá cầm hai bịch máu đi vào phòng bệnh, thay cho chiếc túi đã sắp trống rỗng kia. Sau đó lại thay ca cho một y tá đã mang thần sắc mệt mỏi.

Y tá vừa được thay ca đi ra cửa, Vương Thanh không giống như thân nhân nhà khác chạy đến hỏi han tình hình người bệnh thế nào, anh chỉ là lẳng lặng đứng, ánh mắt một mực không rời khỏi thân thể Kiến Vũ.

Hạ Quân thấy Vương Thanh như vậy, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, đối phương rõ ràng không trách cứ, không tức giận, cũng không có phản ứng gì, thế nhưng hắn lại cảm thấy Vương Thanh không có một tia phản ứng như vậy càng thêm đáng sợ.

Tựa như biển rộng trước cơn cuồng phong, luôn có vẻ yên bình đến quỷ dị.

Một lúc lâu sau, lâu đến mức Xương Mân cùng Hạ Quân cho rằng Vương Thanh sẽ không nói chuyện thì... anh lại đột nhiên mở miệng: "Tìm ra kẻ chủ mưu."

"Vâng."

Đứng ở sau lưng Vương Thanh nãy giờ không có bất kỳ phản ứng nào, quản gia cúi đầu nói: "Xin thiếu gia yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ điều tra ra trong thời gian nhanh nhất."

Nói xong, liền xoay người rời đi.

Chỉ chốc lát sau, viện trưởng của bệnh viện dẫn theo vài bác sĩ chạy tới, nhìn thấy sắc mặt Vương Thanh, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, ngoại trừ an ủi rằng sẽ đem hết toàn lực cứu chữa, rốt cuộc cũng không thốt ra được câu nào khác.

"Không có việc gì, tiểu Vũ chỉ là ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy thì sẽ ổn thôi."

Vương Thanh đột nhiên mỉm cười, trong mắt mang theo một tia sáng khó hiểu, ngắm nhìn người trên giường, thanh âm dịu dàng lại triền miên: "Thân thể tiểu Vũ luôn rất tốt, ngay cả cảm vặt đều chưa từng bị, cho nên... chờ thằng bé tỉnh lại thì tốt rồi, ông nói có đúng không?" Anh quay đầu nhìn về phía viện trưởng, đồng tử đen sâu đến mức làm cho người ta nhìn không ra anh đang vui hay giận.

Viện trưởng dù đã qua tuổi sáu mươi lại cảm thấy rùng mình khi đối diện với vẻ mặt ấy, đối phương rõ ràng là đang cười, lại khiến cho ông cảm thấy... nếu như thiếu niên trên giường kia thật sự không thể tỉnh lại, thì người đàn ông đang cười này có lẽ sẽ phát điên, có lẽ sẽ mất đi tất cả lý trí.

"Thực ra... tôi luôn không thích tiểu Vũ kết bạn, nhưng... tôi lại sợ tiểu Vũ chịu cô đơn một mình, cho nên, tôi đã thay em ấy chọn ra những người bạn có giáo dưỡng tốt nhất, dù cho tôi luôn muốn đem tiểu Vũ cột vào bên cạnh tôi, để em ấy mãi mãi chỉ là của riêng mình tôi, nhưng... tôi vẫn cho tiểu Vũ kết bạn."

Thanh âm của nam nhân tuấn mỹ càng nói càng dịu dàng, tựa như lời nỉ non của tình nhân: "Đáng lẽ tôi phải đem tiểu Vũ cột vào bên cạnh tôi, cột thật chặt, không cho tiểu Vũ rời khỏi tầm mắt của tôi."

Hạ Quân vô lực dựa theo chân tường ngã ngồi xuống đất, hắn nhìn nụ cười trên khóe miệng nam nhân, toàn thân khẽ run rẩy.

Xương Mân là người đầu tiên phát hiện trạng thái của Vương Thanh không ổn, hắn lo lắng nhìn Kiến Vũ đang nằm trên bàn phẫu thuật, từ cổ phát ra thứ thanh âm khô khốc: "Tổng tài, Nhị thiếu gia sẽ không sao đâu."

"Không sao?" Vương Thanh mạnh nghiêng đầu nhìn về phía Xương Mân, trong mắt là sự cố chấp điên cuồng, tựa hồ như muốn từ trong miệng của hắn tìm được một đáp án khẳng định: "Cậu vừa nói gì?!"

Xương Mân không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Vương Thanh, quay đầu nhìn về phía phòng phẫu thuật, ánh mắt dán vào các loại ống dẫn trên thân thể Kiến Vũ: "Vâng, là không có việc gì."

"Đúng vậy, không có việc gì."

Vương Thanh dựa đầu vào tấm thủy tinh, tựa hồ làm như vậy thì có thể gần Kiến Vũ hơn một chút, đầu ngón tay lạnh buốt vuốt ve lên tấm kính: "tiểu Vũ... nhất định sẽ không sao."

"Nhịp tim đang giảm xuống, mau tăng dòng điện."

"Máu vẫn đang chảy không ngừng, tiếp tục truyền máu."

Bác sĩ mổ chính tỉnh táo đón lấy một cây kéo, trong nội tâm cũng đang cảm thấy thán phục, sinh mệnh của vị Vương nhị thiếu gia này thật đúng là kiên cường, một phát súng bắn vào vị trí đó, máu lại chảy nhiều như vậy còn có thể cầm cự được đến bây giờ, coi như cũng là một kỳ tích trong y học.

"Kiềm cầm máu."

Ông một khắc cũng không dám lười biếng, bởi vì ông biết rõ, chỉ cần Vương gia Nhị thiếu gia được cứu sống trên tay ông, sau này địa vị của ông trong giới y học sẽ có được bước thăng tiến rất lớn, mà sau đó phí tổn nghiên cứu của mình cũng sẽ có tài trợ.

Ông kỳ vọng rất nhiều, cho nên cuộc phẫu thuật này, càng khiến ông dốc hết tâm sức.

Một ca phẫu thuật sáu tiếng đồng hồ đã đủ để cho bác sĩ mệt mỏi không chịu nổi, lại càng không cần phải nói hiện tại đã qua mười tiếng. Bác sĩ mệt mỏi, mà thân thể bệnh nhân cũng đã chống đỡ không nổi nữa.

Bác sĩ rất rõ ràng, nếu trong vòng mười hai tiếng phẫu thuật, Vương nhị thiếu gia không thể cứu về, như vậy chính là thật sự không thể cứu được nữa. Ông cẩn thận cầm máu, thân thể tuy mệt mỏi, nhưng tinh thần lại càng tỉnh táo hơn.

Mười tiếng rưỡi trôi qua, đèn trên phòng phẫu thuật vẫn sáng.

Mười một tiếng trôi qua, sắc mặt viện trưởng đã càng ngày càng trắng, vẻ mặt các bác sĩ đứng bên cạnh ông cũng không dễ nhìn.

Mười một tiếng hai mươi phút, chân viện trưởng đã phát run, ngay cả dũng khí liếc nhìn Vương Thanh cũng không có. Bọn họ đều hiểu rõ, sau mười hai tiếng, Kiến Vũ còn không cứu được, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một, đó là cái chết.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt

viện trưởng trắng bệch, lảo đảo mấy bước, bác sĩ đứng sau lưng vội vàng đỡ lấy.***

Bên tai truyền đến thanh âm nữ nhân trong trẻo nhưng lạnh lẽo triền miên, Kiến Vũ đứng ở một cánh đồng xanh tươi, nhìn một nữ tử đang múa trước mặt, vung tay áo, môi son cất lên loại tiếng ca như tiếng khóc.

"Canh bốn, nô trang bỏ đi, mãi trông mong người trở về."

"Trở về... trở về..."

"Phùng công tử, cậu đã đến rồi?" Một nữ tử áo xanh đột nhiên xuất hiện ở phía sau cậu, hai mắt hắc bạch phân minh mang theo mị hoặc vui vẻ: "Phùng công tử, cậu trở về lúc nào vậy?"

Phùng công tử? Kiến Vũ kinh ngạc nhìn nữ tử lạ lẫm trước mắt, khẽ hé miệng, nhưng một câu cũng nói không nên lời.

"Phùng công tử, nghe nói cậu cùng Tam điện hạ xuất chinh đánh Hung nô, sao đã trở lại rồi?" Nữ tử áo xanh lại hỏi.

Xuất chinh, Tam điện hạ? Kiến Vũ mờ mịt nhìn nữ nhân trước mắt, nhìn xem miệng của nàng hé ra hợp lại, thế nhưng cậu lại một câu cũng nghe không rõ.

Cậu mờ mịt nhìn chung quanh, tại sao cậu lại ở chỗ này, cậu rõ ràng hẳn là đang ở... rõ ràng hẳn là...

Chiến trường, Tam điện hạ, tướng sĩ, cậu bỗng dưng mở to hai mắt, chút trí nhớ cuối cùng còn sót lại trong đầu đột nhiên khôi phục, cậu đã chết. Phùng gia Nhị công tử đã chết rồi, vì vinh dự của Phùng gia, vì cứu Tam điện hạ thoát khỏi mũi tên đoạt mệnh.

Thì ra cậu đã chết, nữ tử áo xanh trước mắt không phải là người đã đứng ở trên cổng thành tặng mình khăn gấm một ngày trước khi xuất chinh sao?

"Hy Vân..."

"Phùng công tử." Nữ tử áo xanh cười đến vô cùng ngọt ngào.

"Ta đã chết rồi."

Cậu ngửa tay, thấy một đôi tay tinh xảo như bạch ngọc, nhưng lòng bàn tay lại không có đến một đường vân, cậu ngẩng đầu nhìn nữ tử mang sắc mặt ngạc nhiên: "Ta đã chết rồi."

Ánh mắt dần dần mơ hồ, trước mặt tựa hồ xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, người nọ mặc một thân cẩm bào, nhưng biểu tình lại tràn đầy kinh ngạc cùng hoài niệm.

"Kiến Vũ!"

"Anh trai..."

Cậu mở miệng, cuối cùng lại không phát ra được âm thanh nào.

Lúc rơi vào bóng tối, trong đầu cậu xuất hiện bóng dáng của một người khác, người nọ cười đến ôn nhu, dịu dàng gọi tên của cậu: "tiểu Vũ..."

Lần nữa khôi phục ý thức, bên tai tất cả đều là thanh âm ầm ầm.

"Cái gì mà nhịp tim đập đã ngừng, các người cút hết cho tôi, tất cả đều cút ra đi!"

Sau đó bên tai đột nhiên trở nên an tĩnh lại, Kiến Vũ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng kinh khủng, thật muốn ngủ một giấc.

"Tiểu Vũ... đừng ngủ... đừng ngủ một mình, anh sẽ sợ."

" Vũ... từ nay về sau anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em được không... được không... ân?"

"Em đã từng nói... sẽ vĩnh viễn ở bên anh, em không quên đúng không, nhất định không quên đúng không?"

Thanh âm của người nói càng ngày càng nghẹn ngào, cuối cùng rốt cục khóc không thành tiếng: "Vũ, đừng rời bỏ anh..."

Chất lỏng ấm áp rơi trên cổ, Kiến Vũ cảm giác ngực mình vô cùng đau đớn.

***

Hạ Quân đứng ngoài cửa sổ, nhìn người đàn ông đang ôm Kiến Vũ đã mất đi hơi thở nghẹn ngào khóc rống, toàn thân lạnh buốt. Theo những người Vương Thanh đuổi ra khỏi phòng phẫu thuật, theo từng câu từng câu thâm tình của Vương Thanh, hắn đã biết rõ người nam nhân này đối với Kiến Vũ ôm loại tình cảm như thế nào, nhưng trong giờ phút này hắn lại chỉ cảm thấy lòng xót xa, mà không hề có chút ghê tởm.

Có thể làm cho một người nam nhân như vậy chảy nước mắt, trừ phi là đau đớn đến mức tận cùng, bằng không người này sợ rằng chỉ biết đổ máu mà không biết rơi lệ. Hắn đặt tay lên ngực, chỗ đó đã chua xót đến không thở nổi.

Nhóm bác sĩ yên lặng đứng ở một bên, nhưng lúc này ai cũng không dám rời khỏi, cho dù bọn họ biết rõ người trong phòng phẫu thuật đã chết, nhưng bọn họ vẫn không dám bỏ đi.

Bọn họ sợ người nam nhân đã phát điên kia lúc đi ra, sẽ bởi vì tìm không thấy bọn họ mà càng thêm điên cuồng, bọn họ cũng sợ nam nhân kia bởi vì không thấy bọn họ chờ ngoài phòng bệnh mà nổi điên trả thù.

Một nam nhân thành công đã mất đi lý trí so với cái gì cũng đều đáng sợ hơn.

***

Vương Thanh cúi người khẽ hôn lên khóe môi Kiến Vũ, không hề bận tâm đến vết máu bên miệng cậu, anh ôn nhu thoáng chạm vào đôi môi đã bắt đầu lạnh buốt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má trắng bệch: "tiểu Vũ, anh biết bọn họ nói em sẽ không tỉnh lại đều là dối trá, tiểu Vũ của anh luôn nói là giữ lời, anh biết mà."

Đôi môi ấm áp của Vương Thanh một mực không rời khỏi môi Kiến Vũ, tựa hồ làm như vậy có thể khiến cho môi Kiến Vũ sẽ không tiếp tục lạnh đi nữa.

Vũ ah, tỉnh lại gọi anh một tiếng a...

Vũ, em thích McDull, anh sẽ mua McDull cho em được không...

Vũ, em thích Lười Biếng, anh sẽ cho em làm Lười Biếng được không. Anh sẽ làm Sói Xám của em, mãi mãi nuôi em, sủng ái em, chỉ cần em vĩnh viễn ở lại bên anh, như vậy là được rồi...

Vũ, thân thể em đừng lạnh như vậy, anh sẽ đau lòng.

"Anh..."

Thiếu niên trong ngực khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, chậm rãi mở mắt ra: "Đau..."

Giờ phút này, Vương Thanh lệ rơi đầy mặt, quay đầu ra phía ngoài quát ầm lên: "Bác sĩ, bác sĩ!" Thần sắc bối rối, giống như một mao đầu tiểu tử thấp kém trong phim thần tượng, không hề có nửa phần phong độ đáng nói.

Kệ mẹ lễ nghi quý tộc, kệ mẹ tu dưỡng, kệ mẹ Vương thị! Vương Thanh nắm tay Kiến Vũ, khóc không thành tiếng.

Kiến Vũ giật giật khóe miệng, không thể phát ra thanh âm, nhưng Vương Thanh lại hiểu được, anh mạnh gật đầu, một mực một mực gật đầu.

Bởi vì Kiến Vũ nói rằng: "Em sẽ ở bên anh".

Bệnh nhân tim đã ngừng đập vài phút, chết nhưng lại sống lại, trong y học mặc dù không phải là tình huống chưa từng gặp qua, nhưng đích thật vẫn là hiếm thấy, nhóm bác sĩ đứng ở ngoài cửa vội vàng ồ ạt lao vào trong, lễ phép mời Vương thị gia chủ nào đó còn đang đứng ngây đi ra ngoài, bắt đầu tiến hành một loạt cấp cứu.

Đứng ở ngoài cửa, Hạ Quân lúc này liền chứng kiến, Vương thị tổng tài từ trước đến nay luôn cao cao tại thượng, ưu nhã mê người giờ đây giống như một đứa trẻ đã có thể vứt bỏ hết thảy mọi sợ hãi, rốt cuộc tìm được chỗ dựa, ngồi xổm ở góc tường ôm mặt khóc rống lên.