Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xà Đại Nhân

Chương 18: TỰ TẠO ÁC NGHIỆT

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xe dừng ngay lối vào của công đường ngôi làng, nơi thờ cúng tổ tiên hàng năm trong dịp Tết Nguyên Đán.

Tất cả những người bên ngoài đều trở về, không giống như bình thường chỉ có người già ở lại canh giữ thôn.

Khi đó rất sôi nổi, dùng tiền đóng góp của thôn mở tiệc linh đình, lợn quay, cừu nướng.

Ai cũng bận rộn, những người thế hệ của bà nội sẽ nấu một món viên gạo nếp.

Hấp gạo nếp lên, băm cùng thịt nạc và trứng gà, vo thành từng viên rồi hấp chín, chiên vàng rồi để cho ráo dầu.

Mùi vị đó ngon hơn rất nhiều so với gà nướng hay vịt nướng.

Đó là món khoái khẩu của tôi và những đứa trẻ con khác trong làng, vì có quá nhiều công đoạn nên bình thường không ăn được.

Mỗi lần trước khi đến giờ ăn, các bà sẽ mang bát thịt viên hấp chia cho trẻ con chúng tôi để giải toả cơn thèm của chúng tôi.

Trong thôn chúng tôi không gọi bà họ hay bà gì, tất cả đều chỉ gọi là bà, không phân chia gì hết.

Các chú các bác nhìn thấy đám trẻ con chúng tôi là sẽ tươi cười phát lì xì, nhiều thì tiền triệu, ít thì cũng tiền trăm.

Bây giờ trong túi tôi có ít tiền mặt được các chú bác đưa trong dịp Tết, tôi lén giữ lại không để ba mẹ tôi lấy đi.

Nhưng lúc này trong thôn đang có tang, mọi người bày bàn đậu hũ, đồ ăn vẫn chưa được dọn ra, mọi người đều ngồi trên bàn tròn nhìn chằm chằm vào tôi.

Trong số đó có những bà đã từng lén cho tôi viên gạo nếp chiên, cũng có các chú bác từng cho tôi lì xì.

Bà nội tôi bị trói vào cây liễu trong công đường, mấy người đứng canh chừng.

Một ông già khoảng bốn mươi tuổi lay bà nội tôi: “Long Duy, ở đây!”

Tôi đi về phía ông ta: “Tôi biết ông định làm gì, nhưng chuyện bắt cóc này bác tôi từng làm mà ông còn làm nữa, có cảm giác dùng lại chiêu cũ của người ta.”

“Nhưng vẫn có tác dụng.” Chú bảy cười hà hà, vẫy tay với người bên cạnh: “Long Duy về rồi, mọi người tính sao?”

Những người ở lại trong thôn hầu như đều ở đây, lúc này tôi mới nhận ra trong thôn chúng tôi không có trẻ con, tất cả đều là người lớn tuổi.

Trên trấn cũng chỉ có gia đình chúng tôi.

Cho dù gia đình có tang thì mấy người đi làm ở ngoài cũng không về.

Họ đều nhìn tôi với vẻ mặt âm trầm, không ai nói gì.

Thím Lưu thích làm người tốt nhất, bà ta đứng dậy: “Long Duy, chúng tôi cũng là hết cách thôi.”

“Ai cũng muốn giàu sang phú quý, nhưng lớp trẻ bây giờ đi làm ở ngoài phải chịu nhiều áp lực quá. Người già chúng tôi ở nhà không làm gì, nhưng người trẻ muốn có lối thoát mà.” Thím Lưu vẫn cố gắng nở nụ cười.

Ai làm chuyện xấu mà không có lý do chứ?

Tôi đảo mắt nhìn những người này, trong đó có một số người ở gần mộ vào đêm đó, suýt nữa bị rắn cắn chết.

Bây giờ họ đang ngồi đó, muốn chôn tôi lần nữa…

“Mọi người thả bà tôi ra, ở đầu thôn có một chiếc xe sẽ đưa thẳng lên thị trấn gửi mễ bà Tần.” Tôi lấy điện thoại ra.

Tôi giơ điện thoại lên với chú bảy: “Khi nào mễ bà Tần gọi cho tôi thì tôi đi theo mọi người.”

Chú bảy vẫn định từ chối nhưng tôi trầm giọng nói luôn: “Con gái nhà họ Long chôn trong quan tài rắn đều phải tự nguyện, không phải sao?”



Thấy sắc mặt ông ta thay đổi, tôi biết mình đã đoán đúng vì thế bèn chế nhạo: “Các ông có tin tôi có rất nhiều cách tìm đường chết không?”

Ban đầu bác tôi bắt cóc ba mẹ tôi là vì không tìm thấy quan tài rắn.

Nhưng sau đó ở gần ngôi mộ ông ta vẫn bắt tôi tự nhảy xuống.

Nếu bác tôi muốn trói tôi chôn trong quan tài rắn thì dùng gậy đập ngất tôi hoặc là gϊếŧ tôi rồi ném vào là xong, dù sao đều phải chết, tại sao còn phải làm nhiều như vậy?

Mà Liễu Đông Phương cũng thế, còn hạ độc da^ʍ xà gì đó cho tôi, lại còn gϊếŧ người ép tôi đi vào khuôn khổ, thật ra chỉ có một mục đích là tôi tự nguyện, tự nguyện đi theo hắn ta.

Tôi không biết tại sao lại như vậy, nhưng hình như là phải như vậy.

Chắc chắn ba tôi cũng biết điều này, nếu không cũng sẽ không yên tâm bỏ đi, dù sao có thể tôi vẫn sẽ bị chôn trong quan tài rắn.

“Không ngờ cô có thể đoán được điều này.” Chú bảy cười lạnh lùng, phất tay với người bên cạnh: “Thả đi.”

Lập tức hai người đàn ông cao lớn cõng bà nội tôi ra ngoài thôn.

Tôi gọi cho mễ bà Tần, xác định đã có người đến tiếp ứng ở ngoài.

Chưa đến nửa tiếng sau, mễ bà Tần gọi điện thoại: “Đón được rồi, đang đưa tới thôn của bà.”

Hiển nhiên chú bảy cũng nhận được điện thoại, ông ta phất tay, mấy người lập tức vây quanh tôi.

Lần này tôi thật sự đã hết hy vọng, họ trói gô cổ và chéo cánh tay tôi ra sau lưng chặt cứng.

Quan tài rắn đã tìm được chỗ, tôi lại bị trói chặt nên họ cũng không có gì phải lo lắng.

Chú bảy quát lên một tiếng, tang lễ bắt đầu.

Đội ngũ tang lễ rất lạ, mỗi quan tài được tám người dùng thân trúc để khiêng, cứ đi một bước lại có người gõ vào thân trúc.

Bên cạnh mỗi quan tài đều có mấy người khiêng gánh, gánh đậy rất chặt không nhìn thấy bên trong có gì.

Bên cạnh quan tài còn có một người đeo găng tay xách túi da rắn, không biết bên trong là gì.

Chú bảy cầm linh bài đi ở phía trước, đi vài bước lại ngẩng đầu hét lên.

Người mang túi da rắn sẽ cho bàn tay đeo găng của mình vào túi da rắn, lấy một con rắn từ bên trong ra, bóp vào đầu con rắn rồi cắt bằng kéo.

Sau đó dốc ngược đuôi rắn xuống, kéo lê con rắn đã bị cắt đầu đi về phía trước, máu rắn rỉ ra trên đường, khi máu chảy gần hết, anh ta sẽ thả con rắn chết lên quan tài.

Đến khi chú bảy kêu lên lần nữa, họ lại bắt đầu mò rắn, cắt đầu, cho chảy máu, bỏ lên quan tài…

Mấy người phụ nữ thím Lưu đều cầm thân trúc gõ ở bên cạnh, cũng không khóc tang.

Con trai thím Lưu hình như mở một xưởng sản xuất lớn ở ngoài nên bà ta nói rất nhiều.

Bà ta chen đến cạnh tôi, giải thích với tôi: “Người trẻ tuổi các cháu chắc chưa thấy đám tang bao giờ đúng không?”

“Đây gọi là dùng rắn trấn áp quan tài, truyền từ đời này sang đời khác, đời sau mạnh hơn đời trước. Cứ mỗi lần áp thêm một con rắn là gia đình họ lại khá giả hơn, cũng coi như báo đáp họ vì họ cống hiến cho thôn.” Thím Lưu có vẻ hơi xúc động.

Tôi bị trói tay chân, nhìn những người bắt rắn gϊếŧ rắn bên cạnh quan tài, tôi thấy có chút thương cảm cho họ.

Chiếc vòng ngọc rắn đen trên cổ tay tôi xoay chuyển, có vẻ Mặc Dạ không có hứng thú với việc cứu người cứu rắn này.

Đoàn đưa tang lên núi trong tiếng gõ vào thân trúc.



Khi tôi nghĩ rằng ít nhất họ sẽ chôn cất người đã chết trong thôn vào phần mộ tổ tiên thì họ lại đi thẳng về phía ngôi mộ.

Mà bên cạnh ngôi mộ đã có sẵn một chiếc quan tài rỗng, chú bảy chỉ vào tôi: “Long Duy, đây là quan tài chuẩn bị cho cô.”

Tôi không ngờ họ lại chuẩn bị kỹ càng như vậy!

Chú bảy cười lớn: “Cô nghĩ ba mẹ cô có thể đi đâu? Cả đời họ chưa ra khỏi tỉnh, ra ngoài làm thuê thì có thể đi đâu?”

Ý ông ta là ba mẹ tôi cũng ở trong tay ông ta?

Tôi cũng thấy hơi sốt ruột, muốn nhờ Mặc Dạ giúp tôi cởi trói.

Lẽ nào mấy người này không sợ bị rắn trả thù sao?

Nhưng tôi lại thấy chú bảy vẫy tay, mấy người nhà lấy súng phun lửa ra khỏi gánh mà họ gánh theo ra.

Đoàn đưa tang thoáng chốc tập trung lại đây, dùng quan tài vây quanh tôi và chiếc quan tài rỗng kia.

“Long Duy, đến đây rồi cô tự trèo vào đi, mỗi người chúng tôi sẽ múc một xẻng chôn cô vào trong. Tất cả người trong thôn đều làm, không ai trách ai được.” Chú bảy đứng ngoài quan tài.

Nhìn tôi nói: “Cô cũng nên vừa lòng đi, Liễu Đông Phương trong quan tài rắn tức giận, chúng tôi sẽ phải cho mấy người đang sống này chôn cùng hắn.”

“Lần này cô yên tâm, cho dù trong quan tài rắn có rắn bò ra thì chúng tôi cũng có chuẩn bị trước rồi.” Chú bảy chỉ vào những bình cứu hoả kia.

Những người họ đều mê tín phong kiến, thế mà cũng dùng đến công nghệ kỹ thuật cao.

“Ta cởi trói cho em rồi đưa em chạy trốn.” Mặc Dạ hừ lạnh bên tai tôi.

Nhưng súng phun lửa nhiều thế kia, tôi cũng không chạy ra ngoài được.

“Ta bảo vệ em.” Vòng tay ngọc rắn đen trên cổ tay tôi trượt lên cánh tay tôi, ghé vào lỗ tai tôi nói: “Lửa này không làm tổn thương tới em đâu.”

Lúc này hẳn là mễ bà Tần đã đưa bà nội về tới thôn của mễ bà, tuy người nhà họ Tần đã chết hết nhưng vẫn còn họ hàng.

Mặc dù vấn mễ của mễ bà Tần không nổi tiếng nhưng cô của bà đã giúp rất nhiều người, người thôn Hồi Long không dám đến thôn người khác cướp người.

Tôi nhìn chú bảy, ngay khi tôi vừa định gật đầu.

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng cười haha, sau đó Long Thiền mặc váy trắng bước ra khỏi rừng cây.

Vừa nhìn thấy cô ta, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía rừng cây bên cạnh: “Xem tình hình trước đã, ít nhất cũng phải biết xà bà là gì.”

Khi tôi biết bà nội bị chú bảy bắt đã gửi tin nhắn cho Long Thiền, nói rằng trong thôn có người động đến quan tài rắn.

Tôi không biết quan tài rắn là gì, cũng không biết xà bà là gì, Long Thiền nhìn tôi chằm chằm như hổ rình mồi nhưng không nói, nghe bà nội nói, xà bà ra khỏi quan tài là để trả thù người dân trong thôn.

Chẳng phải chú bảy không tin Long Thiền chui ra khỏi quan tài rắn sao?

Tôi sẽ để cho ông ta thấy!

Khi ở bệnh viện Long Thiền vẫn đi lại khá bình thường, nhưng bây giờ bước ra khỏi rừng cây, cô ta đã trở nên ma mị cổ quái.

Đi một bước uốn éo ba lần không nói, cứ mỗi lần bước đi là lại há miệng phun ra thứ gì đó.

“Long Thiền… Long Thiền!” Mấy bà thím Lưu là người sợ hãi đầu tiên.

“Xà bà! Xà bà!” Thím Lưu hét lên, xoay người chạy ra ngoài: “Xà bà ra ngoài rồi, xà bà trả thù thôn.”
« Chương TrướcChương Tiếp »