Chương 1: Lần đầu

Giữa trưa.

Đường Dập cưỡi ngựa đến khách điếm trong thành nghỉ ngơi một lát, dùng cơm trưa, ăn chút lương khô cùng nước sôi, lại lên ngựa tiếp tục hành trình.

Nàng độc thân du tẩu giang hồ, đã được hai năm có lẻ, vì để do thám thân thế chính mình, tìm được phụ mẫu thất lạc, từ nam đến bắc, nàng một người một con ngựa, xuân hạ thu đông, chưa từng ngơi nghỉ.

Đường Dập vốn không cần phải như thế, nhưng ở bên trong Quỷ Cốc thành đã mười mấy năm, mỗi ngày luyện kiếm, ô

đọc sách, đạo pháp, sinh hoạt buồn tẻ nhạt nhẽo đã tiêu hao hết sinh khí của nàng.

Nàng luôn rõ ràng, chính mình không thuộc về Quỷ Cốc thành.

Nhưng mỗi lần dò hỏi sư phụ Vân Khê Tử, hắn đều sẽ lạnh mặt, im miệng không nói.

Vì thế, sau khi phân hoá thành Càn nguyên, Đường Dập liền không hề có ý lưu lại với sư phụ cùng các sư huynh, sư tỷ. Nàng có tính toán của riêng mình.

Cho nên sau khi phân hoá không đến một năm, nhân lúc sư phụ ra ngoài du ngoạn, nàng mang theo bội kiếm, vài bộ quần áo cùng một ít lộ phí, liền ra roi thúc ngựa mà rời đi Quỷ Cốc thành.

Hiện tại là mùa hè oi bức, ban ngày nắng nóng càng lúc càng ác liệt, mà Đường Dập cũng đã đi gần nửa canh giờ, vừa lúc đã tiêu cơm. Nàng híp mắt nhìn nhìn đỉnh núi cách đó không xa, đem lương khô cùng túi nước buộc trên hông, xoay người lên ngựa.

Vung xuống roi dài, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, nhẹ nhàng hô một tiếng, người ngựa theo hướng ngọn núi vυ"t chạy.

Giục ngựa ước tính hai canh giờ mà vẫn chưa vượt qua cái núi này, bất quá cũng vừa đúng lúc lên đến đỉnh.

Đường Dập đã thấm mệt, vì thế kéo dây cương, xuống ngựa tìm chỗ bóng mát ngồi xuống nghỉ ngơi, uống chút nước. Lát sau, nàng đứng dậy, đi loanh tìm một chút cỏ khô cho ngựa ăn. Cũng vào lúc này, nàng ở cách đó không xa phát hiện ra một dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách, thanh triệt thấy đáy.

Nơi thâm sơn bốn bề vắng lặng. Đường Dập liền cởi bỏ đạo bào đen tuyền, chỉ mặc trung y, nàng cuộn lên hai tay áo, đôi tay nhẹ nhành huơ huơ dòng nước đang chảy róc rách, hắt nước lên mặt, cảm giác mát lạnh đánh úp lại, ở dưới mặt trời oi nóng, thể xác và tinh thần không khỏi cảm giác một trận thống khoái.

Lúc này, nơi xa truyền đến một trận âm thanh kỳ quái, tựa như tiếng thở dốc thống khổ của nữ nhân.

Đường Dập quay đầu nhìn lại, chỗ đất hoang kia cỏ dại mọc thành cụm, cũng không biết đang che giấu sự việc gì. Trong lòng nghi hoặc hết sức, nàng cũng không dám mạo muội tiến đến.

Lắng nghe một lát, âm thanh kỳ quái vẫn không ngừng.

Suy nghĩ một lúc, Đường Dập mặc vào ngoại bào, đem ngựa buộc lại gốc cây, gỡ xuống trường kiếm, thật cẩn thận hướng gò đất hoang kia đi đến.

Lại là một trận tiếng thở dốc.

Đường Dập nhíu mi, dùng vỏ kiếm rẽ ra đám cỏ dại, chậm rãi tiến vào.

Tiếng thở dốc đột nhiên ngưng lại, không gian một mảnh tĩnh mịch.

Đường Dập dừng lại bước chân, cảnh giác mà nhìn về phía phía trước, đỉnh mày càng thêm co chặt, nàng ngập ngừng vài giây, cũng không dám lên tiếng dò hỏi, trực tiếp lạnh lùng quay người đi.

Bỗng nhiên, không biết nơi nào truyền đến một loạt tiếng vang sột soạt, Đường Dập quay đầu nhìn lại, mắt cá chân trái thế nhưng bất ngờ bị không biết cái gì cuốn lấy.

"A —— "

Đường Dập còn chưa kịp thấy rõ, thân mình liền bị thẳng tắp kéo đi, nàng chưa đứng vững, lập tức ngã xuống nền cỏ, chân hướng lên trời. Một đường bị kéo sâu vào đám cỏ hoang, lực đạo dưới chân kia cực lớn. Đường Dập giãy giụa không được, thân mình bị cỏ dại ma sát đến sinh đau, nàng chỉ có thể miễn cưỡng giơ tay bảo vệ đầu mình.

Một lúc sau mới dừng lại, Đường Dập khuôn mặt nhỏ nhăn tít, thống khổ đến ho khan vài tiếng, có mấy cây cỏ non còn sặc vào trong miệng. Trên người quần áo cũng dơ loạn vô cùng, lộ ra tới vài mảnh da thịt trắng nõn, trên chân một cái giày cũng không thấy đâu. Nhìn qua vô cùng chật vật bất kham.

Nàng trừng to mắt, phát hiện bản thân bị kéo tới một cái sơn động thập phần âm lãnh, cửa động tuy nhỏ, nhưng bên trong động lại rất lớn, trần ngập xung quanh là mùi hương quỷ dị. Lúc này trói buộc dưới chân Đường Dập đã không thấy đâu, nhưng tình huống vẫn không rõ, nàng bất chấp trên người đau đớn, chậm rãi dựa vào động bích ẩm ướt đứng dậy, rút ra trường kiếm, híp mắt đánh giá cái sơn động này.

Bỗng nhiên, bên tai một trận gió lạnh thổi qua, Đường Dập trong mắt chợt lóe, trợn mắt thấy một cái thân bạch xà siêu dài đang di động. Thân rắn kia dưới ánh sáng phản chiếu lấp lánh như ngọc trai, mắt xà màu xanh lam bên trong dường như có lửa, phát ra những ánh nhìn như thiêu đốt.

Đường Dập sống gần hai mươi năm, lại chưa từng gặp qua con rắn lớn như vậy, lập tức trong lòng hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập, hai chân không khống chế được mà lùi mấy bước, suýt nữa lưng đập vào trên vách, mà đôi tay đang run rẩy cũng không cầm nổi cái gì, kiếm rớt xuống đất phát ra tiếng "đinh đang".

Con rắn kia vươn ra cái lưỡi dài đỏ tươi, trong mắt lửa nóng không giảm, mắt rắn nhìn chằm chằm Đường Dập, một lúc lâu cũng không động.

Thái dương Đường Dập chảy đầy mồ hôi, mất một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, đôi tay nàng hơi run, cúi người xuống nhặt lấy kiếm. Một lát sau, phát hiện xà kia vẫn luôn không có động tác, nàng ổn định lại tâm thần, cân nhắc xem nên làm sao thoát thân.

Đường Dập nhẹ nuốt một ngụm nước bọt, thế nhưng phát hiện hai chân mình đang phát run.

Lúc này, thân rắn thật lớn bắt đầu không ngừng trườn bò, phát ra tiếng thở dốc của nữ nhân, Đường Dập trừng lớn hai mắt, kinh ngạc đến không thể tưởng tượng được.

Thế gian như thế nào lại có sự kỳ lạ như vậy!

Chỉ thấy đại xà bàn không kiểm soát được thân mình, liền rơi xuống trên mặt đất khó chịu mà phủ phục. Đường Dập thấy thế, sợ hãi mà lui lại mấy bước, trong lòng vẫn khϊếp sợ không thôi.

Con rắn kia bất ngờ chú ý tới Đường Dập, ngọn lửa trong mắt càng thêm bùng cháy, thập phần nóng bỏng, đốt cho con ngươi lam sắc biến thành huyết sắc.

Đuôi rắn không chút do dự vọt tới, quấn chặt lấy thân mình Đường Dập.

Đường Dập đột nhiên không kịp phòng bị bị trói lấy, trường kiếm vừa nhặt lên cũng không nắm ổn, từ trong tay lại rơi xuống mặt đất. Nàng bị đưa đến trước mặt đại xà, lưỡi rắn trơn trượt liếʍ liếʍ gương mặt nàng.

Đường Dập kinh hãi tột độ, một cảm giác ghê tởm bùng lên trong lòng. Trái tim phảng phất muốn từ bên trong l*иg ngực nhảy ra.

Từ trên xuống dưới, quần áo Đường Dập bị hai cái răng nanh tiêm dài dễ dàng xé nát.

Bỗng nhiên, trên cổ truyền đến kịch liệt đau đớn, khế khẩu Càn nguyên của Đường Dập bị tàn nhẫn cắn. Nàng kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy ngày chết của mình đã đến, sắc mặt càng thêm trắng bệch, nỗ lực kiềm chế chính mình, nắm chặt song quyền, nhắm chặt hai mắt, thừa nhận đau đớn.