Chương 15

“A Thành, chị còn cho rằng em không quan tâm cái này.”

Hàn Thành nhíu mày: “Giờ tôi quan tâm, chị Nhu ……sẽ nói cho tôi chứ?”

Thịnh Hoài Nhu cúi đầu cười, sau đó xoay người đi đến mép giường ngồi xuống, khóe miệng mang theo một chút tự giễu.

Cô ta không nghĩ tới Hàn Thành cũng sẽ bày mưu tính kế với cô ta.

—— Từ sau sự việc đó, Hàn Thành đã không còn gọi cô ta là chị Nhu nữa, nhưng bây giờ lại gọi cô ta như vậy, chắc chắn là muốn chơi trò tình cảm với cô ta.

Không tồi, cô ta ăn một chiêu này.

Thịnh Hoài Nhu cầm di động gọi điện thoại cho tài xế kiêm trợ lý cá nhân của mình, không đến 10 phút sau một người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen đưa một tập tài liệu thật dày tới.

Giống với báo cáo phân tích về việc Cự Minh được Hàn Thành ủy thác cho ngân hàng đầu tư Đỉnh Tín, đây cũng là một phần báo cáo phân tích, chỉ khác đây là một ngân hàng đầu tư nước ngoài có tiếng, và mục tiêu cũng đã đổi thành Hoài Sâm.

Nhận tập tài liệu ở trong tay Thịnh Hoài Nhu, Hàn Thành cau mày mở ra, Thịnh Hoài Nhu lại ngồi lại trên giường tiếp tục nhìn anh.

Tập tài liệu này rất dày, nhưng mà kỹ năng nghiệp vụ của Hàn Thành thuộc hạng nhất nhì, đọc xem nhanh như gió cuốn, chưa đến 20 phút đã xem được hơn một nửa, mà càng xem anh càng kinh ngạc.

Doanh thu sụt giảm, tham nhũng trong nội bộ tranh giành quyền lực, dòng tiền thu hẹp, nhiều quỹ đầu tư thất bại, sau khi thất bại thì di dời tài sản thành lập công ty nhằm cố gắng thu về một lượng lớn vốn để niêm yết, chẳng qua vẫn chỉ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nói tóm lại vấn đề của Hoài Sâm vừa nhiều vừa sâu, giống như thời kỳ cuối nhà Thanh, nhìn tưởng quốc kỳ mênh mông nhưng thật ra lại trăm ngàn sơ hở.

Lúc này, Hàn Thành chỉ nghĩ ra một từ để hình dung Hoài Sâm.

—— Cao ốc sắp đổ.

Nếu như Thẩm Đông Chí biết chuyện này có lẽ cũng sẽ hiểu được sự im lặng của Thịnh Hoài Tuyên.

Thịnh Hoài Tuyên bây giờ đang phải chịu áp lực cực kỳ lớn.

Khép lại văn kiện, lông mày Hàn Thành càng nhíu chặt hơn: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Thịnh Hoài Nhu đứng dậy đi đến trước mặt Hàn Thành, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho anh.

“Đã năm sáu năm rồi, hai năm trước bệnh tình ông cụ càng thêm nặng, có một số là chuyện tư mật, trong này không viết ra nhưng thực tế ông cụ đã lấy rất nhiều vốn đầu tư để đổi lấy vốn lưu động giúp Hoài Sâm duy trì vẻ ngoài huy hoàng như ngày hôm nay.”

Điều này Hàn Thành có thể hiểu hơn nữa còn ủng hộ là khác, Hoài Sâm là một tập đoàn đầu tư, là một nhà tư bản, khí thế chính là thứ quan trọng nhất, nếu như đến cả bề ngoài Hoài Sâm cũng không thể duy trì được vậy thì thật sự kết thúc rồi.

Nhưng cho dù như thế thì Hàn Thành vẫn cứ bị sốc nặng.

Anh lùi về sau hai bước, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, hai chân dang rộng, khụy người, hai tay chống ở trên đầu gối, đầu cụp xuống, không ngừng hít sâu, vẻ mặt vẫn còn sự khϊếp sợ.

Thịnh Hoài Nhu biết việc này rất khó chấp nhận, lúc trước khi cô ta phát hiện ra bản báo cáo này cũng đã choáng váng cả một đêm.

Thịnh Hoài Nhu đi đến trước mặt Hàn Thành, nửa quỳ xuống nắm lấy tay anh, khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng.

“A Thành, trước đây chị đã từng hỏi em, bây giờ chị hỏi lại em thêm một lần nữa, em có đồng ý đánh một trận này với chị Nhu không?”

Hàn Thành ngước mắt nhìn Thịnh Hoài Nhu, anh không hiểu, Thịnh Hoài Nhu rõ ràng lớn lên ở nhà họ Thịnh, vì sao lại thù hận nhà họ Thịnh lớn như vậy, đến mức muốn phá hoại việc kinh doanh của Hoài Hưng?

Phát hiện ra cái nhìn của anh, Thịnh Hoài Nhu đưa tay vuốt ve đôi lông mày đang cau lại của anh.

“A Thành, đến bây giờ em vẫn còn nghĩ rằng chị là con gái nuôi của nhà họ Thịnh sao? Với tính cách của ông cụ em cảm thấy ông ta sẽ chia cổ phần cho người chỉ có một phần huyết thống với ông ta sao?”

Hàn Thành khó hiểu: “Chị có ý gì?”

“A Thành, giống với Thịnh Hoài Tuyên, chị cũng là con cháu nhà họ Thịnh .”

Lời này càng khiến Hàn Thành thêm khó hiểu, toàn bộ người Tân Kinh đều biết, ông cụ Thịnh - Thịnh Ngọc Văn có tiếng chung tình, sau khi kết hôn với vợ dù rất lâu không có con cũng không tìm vợ lẽ, không sinh con riêng, mà nhận một người con gái làm con nuôi, hai năm sau đó Thịnh Hoài Tuyên ra đời.

“Chị Nhu, rốt cuộc chị có ý gì?”

Hai tiếng "chị Nhu" này thật chân thành, Thịnh Hoài Nhu nghĩ.

“A Thành, chuyện này chúng ta có thể bàn lại sau, bây giờ em chỉ cần nói cho chị Nhu biết, em đi cùng chị Nhu hay không?”

Cổ họng Hàn Thành khẽ động, anh gật đầu.

“Tôi nói rồi, tôi sẽ giúp chị.”

“Được, cảm ơn em, A Thành.”

Nói xong Thịnh Hoài Nhu đặt tay lên tay Hàn Thành, Hàn Thành ngước mắt chăm chú nhìn Thịnh Hoài Nhu, hơi thở vẫn cứ dồn dập.

“Vậy nếu như thất bại bị phát hiện thì sao? Hai cha con nhà họ Thịnh sẽ tống chị vào tù.”

Giọng Hàn Thành trầm xuống, Thịnh Hoài Nhu nhoẻn miệng cười, giọng điệu giống như đang thảo luận về bữa tối hôm nay.

“Cho nên không phải chị đã nhờ A Thành tìm một người giúp chị sao?”

Dứt lời, đôi con ngươi của Hàn Thành co rút lại, hai người nhìn nhau, ánh mắt Thịnh Hoài Nhu dịu dàng mang theo kiên định, nhưng sâu trong đáy mắt chính là du͙© vọиɠ dày đặc.

“Chị muốn để Thẩm Đông Chí chịu tội thay cho chị?”

Thịnh Hoài Nhu cười khẽ.

“A Thành, em cũng đã nói, là nếu thất bại.”

Lúc này, Hàn Thành lại lần nữa cảm thấy mình giống như chưa từng hiểu Thịnh Hoài Nhu.