Chương 23

Đàm phán tuy rằng thất bại, nhưng cơm vẫn phải ăn, bởi vì Triệu Gia muốn tới đây, Triệu Đình Kiệt cố ý chọn nhà hàng Rlair có tầm nhìn tuyệt vời, nằm trên tầng 68 của khách sạn Tân Cách Lệ, nổi tiếng với sân thượng cảnh quan trên cao, có thể nhìn thấy toàn cảnh CBD Tân Kinh.

Bốn người chọn vị trí gần lan can thủy tinh, đừng nói, Thẩm Đông Chí kỳ thật còn rất thích Triệu Gia, đơn giản trong sáng, nhẹ nhàng hoạt bát.

Triệu Đình Kiệt vui đùa nói với cô chuyện hôm nay đàm phán thất bại, cô chuyên lịch sử, liền nói thỏa thuận của nhà đầu tư đâu phải là hiệp ước, rõ ràng chính là hiệp ước bất bình đẳng! Lời này nói ra liền khiến mọi người ở đây bật cười, ngay cả Thịnh Hoài Tuyên cũng nhếch miệng mỉm cười, Triệu Đình Kiệt đưa tay xoa xoa đầu Triệu Gia, điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên rung lên.

Thẩm Đông Chí liếc mắt nhìn số điện thoại, quỹ chuyển tiền, chắc là nhà tài trợ tiếp theo, động tác của anh ta thật đúng là rất nhanh.

Triệu Đình Kiệt nghe điện thoại, Triệu Gia thì ngồi nhìn Thẩm Đông Chí không chớp mắt, Thẩm Đông Chí từ trước đến nay không sợ người nhìn, hơn nữa trong mắt Triệu Gia không có ác ý, phần nhiều là tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu.

Vừa vặn lúc này điện thoại di động của Thẩm Đông Chí cũng vang lên, là tin nhắn của Chu Hi Nghiêu.

"Gần đây rất bận sao?"

Thẩm Đông Chí cúi đầu trả lời tin nhắn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Thịnh Hoài Tuyên không nhịn được nhíu mày, cô có bạn trai rồi sao?

"Xin chào, bò bít tết ngài gọi đã có."

"Cảm ơn!"

Giọng Triệu Gia rất có sức sống, nhưng mọi người ở đây đều không nghĩ đến chính là, trong nước sốt bò bít tết có bạch quả.

Lúc ăn đến miếng thứ ba Triệu Gia cũng có chút không bình thường, cổ cô nàng đỏ lên, ngón tay có chút run rẩy, nhưng Thẩm Đông Chí và Thịnh Hoài Tuyên đều chưa chú ý tới, cho đến khi cô nàng ngã xuống đất, hai người mới cuống quít đứng lên.

Thịnh Hoài Tuyên biết bệnh của Triệu Gia, bởi vì mẹ anh cũng mắc bệnh này, nhưng anh không biết nên xử lý như thế nào, ngược lại Thẩm Đông Chí, vừa nhìn Triệu Gia bắt đầu run rẩy trợn trắng mắt liền biết cô ấy bị động kinh.

—— Trước kia Đường Đại Sơn không có tiền ở phòng bệnh đơn, bên cạnh có một người bệnh mắc ung thư động kinh.

Thẩm Đông Chí không chút do dự, lập tức áp dụng biện pháp sơ cứu, đầu tiên là để cho mọi người xung quanh tản ra đảm bảo không khí lưu thông, sau đó cởi cổ áo, để Triệu Gia nằm nghiêng, đề phòng cô ấy bị nôn mửa.

Cuối cùng cô nhìn thấy váy Triệu Gia thấm ướt, do dự vài giây, sau khi nhìn xung quanh một vòng, cô cởi váy của mình che mông Triệu Gia, trên người chỉ còn lại một chiếc váy lót mỏng manh, xung quanh có vài người phụ nữ đều vội vàng kéo bạn trai ra chỗ khác.

—— Hiện tại là mùa hạ, đàn ông ra ngoài cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cô không thể để Thịnh Hoài Tuyên trần trụi được.

Triệu Gia cũng không phải động kinh liên tục, ước chừng năm phút sau, cô ấy dần bình tĩnh lại, Triệu Đình Kiệt nghe điện thoại xong cũng đã trở về, thấy Triệu Gia nằm trên mặt đất, anh theo bản năng bắt đầu cởϊ áσ sơ mi, sau khi phát hiện trên người cô ấy có váy áo của Thẩm Đông Chí liền dừng động tác, ôm Triệu Gia lên.

Toàn bộ quá trình Triệu Gia đều vùi mặt vào trong ngực Triệu Đình Kiệt, Triệu Đình Kiệt cũng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Đông Chí, sau đó không nói một lời.

Đột nhiên Thẩm Đông Chí cảm thấy trên vai có chút nặng , cô quay đầu nhìn lại, là Thịnh Hoài Tuyên khoác lên người cô một tấm chăn, chắc là anh hỏi mượn nhà hàng, chăn có hơi dày, nhưng Thẩm Đông Chí vẫn nghiêng đầu thấp giọng nói một câu.

"Cảm ơn."

*

Hai tiếng sau, ba người đến nhà Triệu Đình Kiệt.

Nhà Triệu Đình Kiệt nằm bên bờ sông Bình Giang nổi tiếng Tân Kinh, diện tích không lớn, nhưng hoàn cảnh lại rất tốt, xung quanh cũng không có hộ gia đình nào khác.

Trong phòng ngủ đơn giản sạch sẽ, Triệu Gia vừa tắm xong đã khôi phục bình thường, cô ấy ngồi ở đầu giường ôm gấu bông, Thẩm Đông Chí nhìn chung quanh một vòng, phát hiện trong phòng ngủ bày rất nhiều đồ vật nhỏ không phù hợp.

"Xin lỗi, em bị dị ứng với bạch quả, mỗi lần ăn vào đều sẽ phát bệnh, làm bẩn váy của chị rồi."

Thẩm Đông Chí lắc đầu, vừa rồi Thịnh Hoài Tuyên đã dặn trợ lý của mình dùng tốc độ nhanh nhất mua một bộ quần áo mang tới.

Triệu Gia rũ mắt, giọng điệu có chút đáng thương.

"Em thật hâm mộ chị, vừa xinh đẹp lại không có bệnh, chị nói xem, em mắc phải bệnh tim bệnh máu trắng cũng thôi...., tại sao lại bị động kinh, còn...... Còn mất khống chế làm bản...... váy......của chị...." Càng nói đến cuối, thanh âm của cô ấy càng nhỏ, Thẩm Đông Chí không nhịn được có hơi muốn cười, Triệu Gia này thật sự là một đứa trẻ, loại bệnh động kinh đó còn khá nhẹ, ít ra không ảnh hưởng đến tính mạng, đối với Thẩm Đông Chí mà nói chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng thì không phải chuyện gì lớn.

Có điều cô có thể hiểu Triệu Gia, con gái mà, luôn hy vọng mình luôn xuất hiện trước mặt người yêu trong trạng thái mềm mại xinh đẹp, bệnh tim, bệnh máu trắng quả thật rất giống tình tiết trong phim thần tượng .

"Ăn một chút đi."

Thẩm Đông Chí cầm bát cháo ngồi xuống bên giường cẩn thận đút cho cô ấy, cùng lúc đó, Triệu Đình Kiệt và Thịnh Hoài Tuyên đang ở trên ban công tầng hai nói chuyện với nhau.

Sau mỗi lần phát bệnh, Triệu Gia đều không cho phép Triệu Đình Kiệt ở cùng cô ấy.

Gió bên bờ sông gió thổi vù vù đến, áo sơ mi hai người có chút phấp phới, Triệu Đình Kiệt rút một điếu thuốc ra hút.

"Hoài Tuyên, tôi phải đưa Gia Gia đi khám thử xem, chuyện lần này chỉ sợ không giúp được cậu."

Thịnh Hoài Tuyên im lặng, anh biết tình cảm của Triệu Đình Kiệt đối với Triệu Gia, nhưng một lát sau Triệu Đình Kiệt lại đổi ý.

"Thôi quên đi, làm xong chuyện lần này lại tính, nhà cậu mà sụp thì Gia Gia cũng sẽ không vui."

"Cảm ơn."

"Được rồi, gần đây bác gái thế nào ?"

Mẹ anh ư? Thịnh Hoài Tuyên nhớ lại lần trước Thịnh Hoài Nhu dẫn anh đi thăm mẹ, tình cảnh lúc đó hỗn loạn, ầm ĩ, bệnh của Triệu Tú còn nghiêm trọng hơn Triệu Gia nhiều, thậm chí đã có chút ảnh hưởng đến thần trí.

"Không cần lo lắng, ừm...... Lâm Huyên này, cậu cảm thấy có vấn đề gì không?"

"Bất kể có vấn đề hay không, dù sao cũng phải dùng đến, Hoài Tuyên, khuyên cậu một câu, cô nàng này là một người phụ nữ nguy hiểm, cậu tốt nhất không nên sinh ra hứng thú đối với cô ấy."

Cổ họng Thịnh Hoài Tuyên khẽ động, theo bản năng quay đầu nhìn về phía phòng ngủ tầng một, một mặt tường trong phòng ngủ là pha lê, từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy dáng vẻ của hai người.

Anh có hứng thú với cô không?

Anh cũng không biết.