Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xã Khủng Xuyên Thành Con Thứ Bá Phủ

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ là vốn dĩ Mạnh Sơ Bình không lớn lên trong phủ, nếu vô tình bất hòa với những người khác thì chỉ sợ là khó sống tốt tại đây.

Mạnh Sơ Thuần ngượng ngùng nói: “Nếu đệ không muốn đi thì….”

Mạnh Sơ Bình lập tức nói: “Không, không có, đệ muốn đi!”

[Ai, người ta có tâm giúp mình, nếu mình cứ từ chối người ta thì sẽ khiến người ta thương tâm.]

Mạnh Sơ Thuần lại hỏi thêm lần nữa: “Đệ thật sự muốn đi?”

Mạnh Sơ Bình kiên quyết nói: “Đương nhiên!”

Mạnh Sơ Thuần nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Mạnh Sơ BÌnh, cho đến khi tay chân hắn luống cuống mới mở miệng dò hỏi: “Cứ quyết định như vậy đi?”

Mạnh Sơ Bình khóc không ra nước mắt nói, “Vâng.”

Hai người cứ như vậy, vừa đi vừa nói chuyện khiến Mạnh Sơ Bình cảm thấy chuyện này còn mệt hơn cả đánh trận.

Lúc này bọn họ đi ngang qua một cái sân có những bụi dâu bao quanh, Mạnh Sơ Thuần liền chỉ vào cái sân và nói: “Ngũ đệ, đệ nhìn xem, từ đây là có thể nhìn thấy sân của Sơ Huy viện, dễ tìm đúng không?”

Ngoài mặt Mạnh Sơ Bình có vẻ bình tĩnh nhưng bên trong đã cảm thấy xấu hổ đến mức chân đã bắt đầu cắm xuống đất vì kỹ năng xã giao vụng về của mình, hắn cứng đờ nói: “Vâng, vâng, đúng vậy.”

Mạnh Sơ Bình vốn định tách khỏi Mạnh Sơ Thuần từ đây, nhưng khi nhìn gương mặt nhiệt tình của Mạnh Sơ Thuần, lời nói đã được suy nghĩ kỹ vẫn không thể thốt ra.

Thật vất vả mới tới được Lưu Minh viện, Mạnh Sơ Bình thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng khi tới rồi vẫn chưa thể tách ra khiến Mạnh Sơ Bình muốn thăng thiên ngay lập tức.

Mạnh Sơ Thuần đưa Mạnh Sơ Bình tới tận cửa vẫn cảm thấy đáng tiếc, hiếm có một người đệ đệ khiến hắn cảm thấy khá gần gũi nhưng không nghĩ rằng đường đi ngắn như thế, đi một lát là đến.

Nhưng ngũ đệ vừa trở về, chắc là vừa mệt vừa hoảng, hơn nữa trong viện vẫn có nhiều đồ đạc cần thu dọn, lúc này hắn không nên vào quấy rầy.

Sau khi tiễn Mạnh Sơ Thuần đi, cuối cùng Mạnh Sơ Thuần cũng có cảm giác sống lại.

Hắn nhẹ nhàng bước vào Lưu Minh viện, đánh giá nơi ở tương lai của mình một lượt. Lưu Minh viện gồm ba gian phòng chính ở phía bắc, hai gian phụ ở hai bên, cuối hành lang hai bên còn có hai hiên nhà, sân phía trước hơi nhỏ so với những sân hắn từng đi qua nhưng phong cảnh được bài trí khá đẹp.

Quan trọng nhất là viện này đủ xa xôi và hẻo lánh, vừa nhìn đã biết tỷ lệ vô tình gặp phải ai đó đi qua là không cao, điều này đối với xã khủng như hắn quả thật quá tốt.

Mạnh Sơ Bình càng xem càng vừa lòng, hắn nhanh chóng bước về phía chính phòng, đột nhiên có một tiểu nha đầu khoảng mười mấy tuổi đột nhiên xông ra từ phía bên cạnh, nhìn thấy ba người Mạnh Sơ Bình thì nàng sửng sốt một lúc mới có phản ứng, nàng hướng về phía Mạnh Sơ Bình hành lễ, “Gặp qua thiếu gia, gặp qua hai vị tỷ tỷ.”

Mạnh Sơ Bình còn chưa nói gì, vẻ mặt Kinh Trản đã không cao hứng, mở miệng trách mắng: “Tiểu nha đầu này, làm gì mà vội vàng, hấp tấp? Vội đi đầu thai à? Nếu đâm phải chủ tử thì ngươi có chịu trách nhiệm được không?”

“Những người khác đâu, đều chết chỗ nào rồi à? Còn chờ ta dùng kiệu tám nâng mười rước để thỉnh các người ra đúng không?”

[Oa!]

Mạnh Sơ Bình hoảng sợ, dịch sang bên cạnh hai bước, [Sao tính tình nàng ta lại hung bạo như thế vậy? Chẳng lẽ cũng có chứng hưng cảm?]

Cơ thể Kim Trản cứng đờ, sắc mặt trở nên khó coi, nàng ta ngàn lần vạn lần không nghĩ tới mình chuẩn bị ra oai phủ đầu cho người ta mà Mạnh Sơ Bình không cho nàng ta mặt mũi như vậy.

Những người khác nghe được âm thanh, hoang mang rối loạn chạy ra từ trong phòng, thấy đám người Mạnh Sơ Bình đang đứng đó liền đoán được đây là ngũ thiếu gia vừa mới được nhận về, vì thế các nàng tiến hai ba bước đến trước mặt Mạnh Sơ Bình, lần lượt hành lễ, “Gặp qua thiếu gia.”

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Mạnh Sơ Bình suýt chút nữa khẩn trương tới mức nói lắp, hắn vội vàng nói: “Đứng lên đi.”

Kim Trản vốn là bị Phó lão phu nhân đưa đến nơi này nên cảm thấy không tình nguyện, hơn nữa Mạnh Sơ Bình lại không cho nàng ta mặt mũi, vì vậy Kim Trản không nhịn được mà giận chó đánh mèo lên người khác, “ Phòng thì không dọn, sân thì không quét, không có chủ tử ở đây nên các người lười biếng đúng không, đến đây để làm đại tiểu thư à? Ngày thường các ngươi cũng làm việc như thế này? Có còn quy củ hay không??

Giọng nói sắc bén khiến Mạnh Sơ Bình cảm thấy khó chịu, [Sao lại phải cao giọng lên như vậy, người ta không chọc gì nàng ta vậy vì sao nàng ta lại tức giận thế?]

Lại bị Mạnh Sơ Bình quấy rối, Kim Trản cực kỳ bực bội nhìn về phía Mạnh Sơ Bình. Nàng ta đột nhiên phát hiện hình như Mạnh Sơ Bình chưa từng mở miệng, thế chuyện vừa rồi là như thế nào?

Nhận thấy Kim Trản nhìn về phía mình, Mạnh Sơ Bình bối rối nhưng vẫn tỏ ra trấn định, nói: “Được rồi, chuyện này không lớn không nhỏ, nói vài câu là được rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »