Chương 28

Nghĩ đến đây, miểu bích tâm tình càng tốt, cho dù Kim Trản là được lão phu nhân đưa qua đây nhưng chắc gì vị trí đại nha hoàn quản sự của Lưu Minh viện đã đến lượt nàng ta làm.

Mạnh Sơ Bình mặc quần áo được một nửa thì đột nhiên nhớ ra, hình như bọn Miểu Bích còn chưa ăn cơm. Nếu hắn không nói lời nào thì chỉ sợ các nàng vẫn luôn đứng chờ.

Vì thế Mạnh Sơ Bình mở cửa ra, nói với Miểu Bích: “Ta không cần các ngươi đứng chờ tại đây, đi ăn cơm trước đi.”

Miểu bích vội vàng đáp, “Vâng.”

Sau khi tắm rửa thoải mái, Mạnh Sơ Bình tùy tiện ngồi một chỗ trong phòng đợi tóc khô, lúc này Kim Trản lại đi vào thông báo: “Ngũ thiếu gia, nô tỳ đã thu dọn xong gian ngoài.”

Mạnh Sơ Bình liếc nhìn nàng ta, [Nghe cái giọng điệu này, người không biết còn tưởng nàng ta tự mình quét tước thu dọn, đúng thật biết cách ôm công lao về mình.]

Hắn hỏi Kim Trản, “Mọi thứ đã được dọn sạch rồi?”

Kim Trản không thèm để ý tới sự âm thầm trào phúng của Mạnh Sơ Bình, nàng ta ngạo nghễ nói: “Chuyện đó là đương nhiên, có nô tỳ ở đây, các nha đầu và bà tử nào dám lười biếng.”

Mạnh Sơ Bình gật đầu, lại phân phó nàng, “Lấy một tấm vải bố trắng tới đây.”

Kim Trản có chút không kiên nhẫn, “Thiếu gia cần vải bố trắng làm gì?”

Mạnh Sơ Bình liếc nàng ta một cái, không nhịn được nghi ngờ, [Rốt cuộc thì nàng ta có phải là nha hoàn không? Nha hoàn phía lão phu nhân là cái dạng này à?]

Nhưng một lát sau, hắn lại suy nghĩ cẩn thận, [Mình biết mà, nếu được việc thì sao có thể phái tới nơi này? Chắc chắn là đưa cho mình dạng vô dụng nhất.”

Kim Trản bị chọc điên lên, ai là dạng vô dụng nhất? Nếu nàng ta kém cỏi thì có thể hầu hạ lão phu nhân à? Cái tên Mạnh Sơ Bình này, sao lại đáng ghét đến thế!

Cho dù có tức giận đến đâu thì nàng ta cũng không có khả năng thừa nhận mình vô dụng, vì vậy chỉ có thể không tình nguyện đi lấy vải bố trắng.

Mạnh Sơ Bình nhận lấy vải bố trắng, sau đó lau giá sách một lượt rồi đưa tấm vải cho Kim Trản.

Lúc này Kim Trản mới hiểu dụng ý của Mạnh Sơ Bình, trong lòng nàng ta có chút bất an, lại nhìn lên phía trên mảnh vải

trắng, chỉ thấy bên trên có một vệt đen, trên mặt Kim Trản lộ ra sự kinh ngạc, nàng ta không thể nghĩ tới tên ngũ thiếu gia vừa được nhận về này lại kỹ tính như vậy.

Mạnh Sơ Bình hỏi lại, “Thì ra quét tước sạch sẽ là như thế này, chẳng lẽ ở viện lão phu nhân cũng như thế sao?”

[Không thể nào đâu? Nơi ở của lão phu nhân cũng dơ như thế à? Ai, đáng nhẽ ra mình không nên mềm lòng với hạ nhân lười biếng và khôn lỏi như thế, biết đâu bọn họ không để mình vào mắt, khi dễ minh. Nếu giống như viện lão phu nhân thì cũng thật cẩu thả!]

Khuôn mặt Kim Trản lúc xanh lúc đỏ, một lúc lâu sau nàng ta mới cứng đờ nói: “Nô tỳ sẽ cho người quét tước lại lần nữa.”

Mạnh Sơ Bình lại nói, “Thu dọn phòng ngủ trước, ta mệt rồi, chút nữa muốn đi nghỉ.”

Kim Trản kìm nén sự giận dữ nói, “Vâng.”

Bởi vì vừa bị Mạnh Sơ Bình mỉa mai nên lần này Kim Trản giám sát vô cùng khiêm túc, chỉ sợ Mạnh Sơ Bình sẽ soi mói ra lỗi. Không bao lâu sau, phòng ngủ đã được quét dọn sạch sẽ.

Miểu Bích ôm chăn đệm được cấp ra chuẩn bị giường cho Mạnh Sơ Bình, lúc này Mạnh Sơ Bình đã rất buồn ngủ, thấy Miểu Bích đã chuẩn bị xong hắn liền lặp tức nằm lên, chuẩn bị ngủ.

Kim Trản đang chờ xem Mạnh Sơ Bình bị vả mặt khi không tìm được sai sót nhưng không nghĩ tới Mạnh Sơ Bình không nói gì mà trực tiếp lên giường. Nàng ta tức giận nhưng không thể làm gì Mạnh Sơ Bình được.

Miểu Bích do dự một chút rồi hỏi Mạnh Sơ Bình, “Ngũ thiếu gia, ai sẽ gác đêm nay ạ?”

Không đợi Mạnh Sơ Bình trả lời, Kim Trản đã nhanh chóng nói: “ Đương nhiên là ta gác, muội muội vừa mới được làm nha hoàn nhị đẳng nên kinh nghiệm còn chưa đủ, vẫn là để ta làm cho.”

Tuy nàng ta không muốn gác đêm cho Mạnh Sơ Bình nhưng càng không muốn để Miểu Bích có cơ hội leo lên đầu. Đang từ chỗ lão phu nhân bị đưa tới đây đã đủ nhục nhã rồi, nếu địa vị ở đây còn không bằng Miểu Bích thì cuộc sống nàng ta quá khốn khổ.

Vừa nghe nàng ta nói vậy, Mạnh Sơ Bình giật mình, [Không phải là nàng ta muốn leo lên giường mình lúc nửa đêm đúng không? Nàng ta thèm muốn thân thể của mình đến thế sao? Hừ, thật không biết xấu hổ!]

Hắn nhanh chóng từ chối, “Không, không cần! Ta không quen có người trong phòng, các ngươi đi ngủ trước đi!”

Kim Trản tức giận tới mức không nói nên lời, nàng ta muốn leo lên giường khi nào? Không phải tên này quá tự luyến khi nghĩ như vậy sao?

Nàng ta nén giận nói: “Ngũ thiếu gia, đây là quy củ của bá phủ, mỗi đêm trong phòng các chủ tử đều phải có nha hoàn gác đêm!”