Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xã Khủng Xuyên Thành Con Thứ Bá Phủ

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xem ra Mạnh Sơ Bình hoàn toàn không biết gì về tính tình các bà tử, Kim Trản khó có được một lần tốt bụng mà nhắc nhở: “Ngũ thiếu gia, người chưa từng sống trong phủ nên chưa biết, bà tử trong phủ thích nhất là khua môi múa mép. Nếu người cho các nàng đi thỉnh đại phu thì chỉ sợ trong thời gian ngắn cả bá phủ này đều biết.”

Mạnh Sơ Bình vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Ừ, ta biết rồi.”

[A, sao nàng ta lại ngây thơ như thế? Thứ mình muốn là chuyện này được lan truyền mà, nếu đã có gan tống tiền thì cũng phải có gan chịu trả giá đúng không?]

[Ha ha ha, chỉ cần tưởng tượng Mạnh Sơ Dương bị những người xung quanh quan tâm đến vấn đề đó thì lại thấy buồn cười.]

Kim Trản ngẩn người, nàng ta cảm thấy hình như mình vừa uống lộn thuốc nên mới hảo tâm nhắc nhở, đúng là phí nước miếng.

Miểu Bích thấy Mạnh Sơ Bình hiểu rõ việc mình đang làm thì cũng không nhiều lời. Một lát sau nàng đưa một bà tử vào trong, bà tử này họ Lư, nghe thấy Miểu Bích kêu bà tiến vào thì vội vội vàng vàng kéo y phục trên người, vẻ mặt tươi cười tiến vào, “Ngũ thiếu gia, người cần nô tỳ làm gì?”

Miểu Bích nói, “Ngũ thiếu gia có việc giao cho ngươi, nhưng ngươi không được để lộ ra ngoài.”

Lư bà tử vỗ ngực nói: “Ngũ thiếu gia yên tâm, nô tỳ sẽ không để ai biết được đâu.”

Thấy vậy Miểu Bích liền nói: “Ngày hôm qua thiếu gia và Dương thiếu gia bên tam phòng đã đánh nhau một trận, tam phu nhân nói rằng lục thiếu gia bị thương căn mệnh. Nhị lão gia và nhị phu nhân lo Dương thiếu gia khó có con nối dõi nên ngũ thiếu gia có chút bất an. Ngươi đi tổng quản phòng một chuyến, bảo bọn họ thỉnh đại phu tới, phải tìm được người chữa khỏi cho lục thiếu gia. Đúng rồi, chuyện thỉnh đại phu này cũng nên nói cho nhị phu nhân một tiếng, kẻo phu nhân lại lo lắng quá độ.”

Nghe Miểu Bích nói tới nước chảy mây trôi, Mạnh Sơ Bình không khỏi cảm khái, [Nha đầu Miểu Bích này quả thật được việc hơn nha hoàn phía bên lão phu nhân nhiều, miệng lưỡi lanh lợi như vậy.]

Kim Trản không phục, nàng ta liếc Miểu Bích, Mạnh Sơ Bình đây là có ý gì? Nếu để nàng ta làm thì có khi nàng ta làm tốt hơn so với Miểu Bích.

Nhưng ngũ thiếu gia kêu Miểu Bích tới đây chỉ vì nói chuyện này thôi à? Chuyện này thì có gì mà phải nói riêng? Hay là vì nàng ta ở đây nên bọn họ giấu giếm?

Không được, nàng ta vẫn nên để ý tới hai người bọn họ, không thể để Miểu Bích có cơ hội đoạt đi vị trí nha hoàn nhất đẳng được.

Hai mắt Lư bà tử sáng lên, trong mắt hiện rõ hai chữ nhiều chuyện, “Ai ui, chuyện này khá nghiêm trọng, ngũ thiếu gia, người đừng lo, nô tỳ lập tức đi ngay.”

Tin lớn, tin lớn, hoá ra lục thiếu xảy ra chuyện như vậy. Chút nữa bà cần phải chia sẻ truyện này với tỷ muội tốt của mình mới được. Còn việc không thể để lộ chuyện này ra ngoài, tỷ muội tốt của bà đâu phải là người ngoài đâu.

Nhìn theo bóng dáng Lư bà tử rời đi, khoé miệng Mạnh Sơ Bình nhếch lên. Hiện giờ chỉ cần xem Tôn thị kết thúc chuyện này như thế nào.

Sau khi giao việc cho hạ nhân xong, Mạnh Sơ Bình định ra ngoài đi dạo một vòng, hắn muốn làm quen với hoàn cảnh xung quanh một chút, đặc biệt là cách đi tới cửa sau như thế nào.

Mỗi ngày cửa trước có quá nhiều người đi ngang qua, nếu hắn đi ra ngoài bằng cửa trước thì sẽ không biết phải gặp bao nhiêu người. Nhớ tới trường hợp hắn không biết phải nói gì với người ta thì lại cảm thấy xấu hổ.

Mà đi cửa sau lại không giống cửa trước. Tuy rằng cũng có nhiều người qua lại nhưng chủ yếu đều là hạ nhân, người phải giao tiếp thì không có mấy.

Huống hồ từ hôm qua Mạnh Sơ Bình đã để ý, từ cửa trước tới Lưu Minh viện phải đi rất lâu mới đến nơi, điều này có nghĩa là nơi ở của hắn chắc hẳn khá gần với cửa sau, khi đi ra ngoài cũng sẽ thuận tiện hơn.

Nhưng khi hắn vừa mới đi tới cửa viện liền thấy Kim Trản và Miểu Bích đều đi theo mình, Mạnh Sơ Bình nghi hoặc hỏi: “Các ngươi đi theo ta làm gì?”

Miểu Bích lập tức giải thích, “Nô tỳ lo rằng thiếu gia không quen đường đi trong phủ nên muốn đi theo thiếu gia không quen đường đi trong phủ nên muốn đi theo để tiện nhắc nhở.”

Kim Trản kiêu căng nói, “Ngũ thiếu gia, bá phủ có nhiều viện, nhiều phòng, không giống với những nơi người từng sống đâu. Nếu không có người đi theo thì nhỡ đâu người không tìm được đường trở về thì sao? Hơn nữa người cũng là thiếu gia, bọn nô tỳ vốn dĩ nên đi theo người, như vậy nếu thiếu gia có phân phó chuyện gì cũng sẽ không bị chậm trễ.”

Mạnh Sơ Bình khϊếp sợ nhìn nàng ta, [Bá phủ chỉ quanh đi quẩn lại có vài nơi mà nàng ta đã cảm thấy là nhiều rồi sao, có phải nàng ta chưa ra khỏi đây nên cảm thấy như vậy không?]

[A, nếu là thật thì nàng ta cũng khá đáng thương, chưa từng được ra ngoài trải sự đời.]
« Chương TrướcChương Tiếp »