Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xã Khủng Xuyên Thành Con Thứ Bá Phủ

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghĩ vậy, thái độ của Mạnh Sơ Bình đối với Kim Trản cũng ôn hoà hơn một chút, hắn nói: “Không có việc gì, Miểu Bích đi theo ta là được, người trở về đi.”

Kim Trản kinh ngạc, rõ ràng là nàng ta đang trào phúng Mạnh Sơ Bình lớn lên trong gia đình bình dân nên không hiểu sự đời, sao Mạnh Sơ Bình lại lý giải thành như thế được chứ?

Nhưng lúc này Kim Trản đoán rằng Mạnh Sơ Bình lại muốn tách mình ra để nói chuyện riêng với Miểu Bích, vì vậy nàng ta không muốn quay về một mình. Kim Trản nói: “Vẫn là nên để Miểu Bích muội muội trở về nghỉ ngơi, tối qua có lẽ nàng ngủ không được nên khí sắc có chút kém.”

Miểu bích vội vàng nói, “Nô tỳ vẫn ngủ được.”

Mạnh Sơ Bình nhìn Miểu Bích rồi lại quay sang nhìn Kim Trản, [Không phải là nàng ta muốn đuổi Miểu Bích đi để có cơ hội ở riêng với mình đúng không?]

[A.....]

[Mình đã tỏ thái độ không hứng thú với nàng ta rồi mà, sao nàng ta còn quấn lấy mình làm gì? Như vậy là xác định phải cho mình đội nồi sao?]

[Ai, sầu chết mất, làm sao mới có thể cắt đứt tưởng niệm của nàng ta? Dù sao cũng là tiểu nha đầu, nên chừa cho người ta chút mặt mũi.]

Kim Trản cảm thấy nàng ta tức tới bật cười, không nghĩ Mạnh Sơ Bình lại có suy nghĩ tự luyến đến thế, để hắn không nghĩ vớ vẩn nữa, nàng ta dứt khoát nói: “Nếu Miểu Bích muội muội không có gì đáng lo vậy thì làm phiền muội muội đi theo người, nô tỳ sẽ trở lại viện xem có chuyện gì chưa được an bài.”

Nghe nàng nói vậy, Mạnh Sơ Bình lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn vội vàng cùng Miểu Bích đi về hướng Đông.

Sau khi hỏi Miểu Bích về vị trí cửa sau, Mạnh Sơ Bình chưa đi được mấy bước đã phát hiện một cửa hông dẫn ra ngoài. Từ viện đi qua cửa góc, đi xa thêm một chút, rẽ vào một góc thì thấy cửa hông phía Bắc.

Thấy Mạnh Sơ Bình đi tới chỗ này, Miểu Bích tò mò hỏi: “Ngũ thiếu gia, người muốn ra ngoài sao?”

Mạnh Sơ Bình lắc đầu, “Không, hôm này không ra ngoài, chỉ là tùy tiện dạo quanh thôi, chúng ta trở về.”

Hai người đi một con đường khác để trở về viện, vừa vào tới cửa đã có tiểu nha hoàn chạy từ trong viện ra đón: “Ngũ thiếu gia, Đậu mụ mụ từ phòng may tới, nàng nói là đến đo kích thước của người để làm y phục.”

Vừa nói xong đã có một mụ mụ ăn mặc chỉnh tề đi ra từ trong phòng, nhìn thấy Mạnh Sơ Bình, bà lập tức mỉm cười, hành lễ với hắn rồi nói: “Ngũ thiếu gia, nhị phu nhân phân phó phòng may làm mấy bộ y phục nhưng lại không có kích cỡ của thiếu gia. Nên nô tỳ tới đây để hỏi về vấn đề này, thiếu gia có muốn nô tỳ đo thử hay không?

Mạnh Sơ Bình gật đầu, “Được, chúng ta vào trong rồi đo đi.”

Mấy người cùng nhau vào phòng, Đậu mụ mụ biết có người không thích việc bị người lạ tới gần nên tùy tiện rút một sợi dây đưa cho Kim Trản rồi nói: “Cô nương đo dáng người ngũ thiếu gia giúp ta nhé.”

Mạnh Sơ Bình thấy thế thì lập tức nói, “Vẫn là để Miểu Bích làm đi.”

Kim Trản: “……”

Nàng ta tức giận ném sợi dây cho Miểu Bích, hắn cho rằng nàng ta hiếm lạ chuyện này sao?”

Sau khi tiễn người của phòng may đi, Mạnh Sơ Bình cũng không có việc gì làm, liền dứt khoát ngồi xuống sập, “Miểu bích, ngươi nói cho ta biết trong phủ có những người nào đi.”

Miểu Bích liền giới thiệu: “Ngũ thiếu gia, trong phủ gồm có tứ phòng, đại lão gia là do tiên phu nhân sinh ra, cưới nữ nhi của Bình Tây hầu làm chính thất, đại lão gia có ba nhi tử và ba nhi nữ, trong đó đại thiếu gia, tứ thiếu gia và tứ cô nương do đại phu nhân sinh ra, đại cô nương.......”

Còn chưa nghe xong, Mạnh Sơ Bình đã cảm thấy đầu mình choáng váng, [A a a, cứu mạng! Sao trong phủ lại có nhiều người như vậy? Hơn nữa mối quan hệ cũng phức tạp, ai có thể nhớ được chứ?]

Mạnh Sơ Bình nói: “Quên đi, đừng nói nữa, ta không thể nhớ hết cùng một lúc được.”

Kim Trản kiêu căng nhìn hắn, “Ngũ thiếu gia, người đi đâu vậy? Gia nghiệp bá phủ lớn, không giống những nơi người từng ở chỉ có vài người đâu. Ngoại trừ những người trong bá phủ thì bên ngoài vẫn còn họ hàng bên các chi, chờ sau này người ra ngoài giao thiệp thì vẫn còn các mối quan hệ thông gia với bá phủ. Cho nên người vẫn nên nhanh chóng nhớ hết đi, nếu không lúc đó sẽ rất mất mặt.”

Đầu óc Mạnh Sơ Bình trống rỗng, [Đừng, đừng cứu ta, cứ để ta chết đi!]

Hắn tình nguyện không có việc gì làm thì ở trạch trong phủ cũng được, không cần phải ra ngoài làm gì.

Thấy vẻ mặt Mạnh Sơ Bình như vậy, Kim Trản cực kỳ đắc ý, dù sao người ta cũng lớn lên trong gia đình bình dân, chưa hiểu sự đời là chuyện bình thường. Sau khi bị Mạnh Sơ Bình trào phúng vài lần thì cuối cùng nàng ta cũng được đáp trả.
« Chương TrướcChương Tiếp »