Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xã Khủng Xuyên Thành Con Thứ Bá Phủ

Chương 34

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Tôn thị rửa sạch vết son trên mặt thì vội vàng chạy tới liền thấy Phùng thị và Mạnh Sơ Bình

đang ngồi nhịn cười ở thính đường. Thấy bà ta tiến vào bọn họ lập tức ngồi nghiêm chỉnh, thu liễm biểu cảm trên mặt.

Tôn thị có chút bực bội, đừng giả vờ nữa, bà ta thấy hết rồi, không phải chỉ là vết son bị lem trên mặt thôi sao? Có gì mà buồn cười chứ?

Đúng lúc này Thường thái y xụ mặt, đi từ trong phòng ra, Phùng thị và Mạnh Sơ Bình vội đứng lên, Phùng thị hỏi: “Thường thái y, thế nào rồi?”

Sắc mặt Thường thái y đen lại, “Ngoài trừ thận có chút hư, yêu cầu cấm chuyện phòng thê thì không còn vấn đề nào khác.”

Mạnh Sơ Bình cũng rất kinh ngạc, [Thận hư? Ha ha ha, hóa ra hắn có vấn đề thật à?]

[Ai, đáng nhẽ ra tam thẩm nên cảm tạ mình, nếu không có mình thỉnh thái y giúp hắn thì sao Mạnh Sơ Dương có thể phát hiện ra mình bị hư thận?]

Cảm tạ? Lúc này Tôn thị hận không thể cho hắn một quyền vào mặt, bà ta vốn tưởng Thường thái y là do Phùng thị mời, không nghĩ tới là do tiểu tử này! Tại sao hắn lại lo chuyện bao đồng thế?

Phùng thị muốn bật cười nhưng chỉ có thể kìm nén, lại còn phải giữ vẻ lo lắng trên mặt, “Vậy Thường thái y, vấn đề trên người Dương nhi có nghiêm trọng không? Những nơi khác không sao chứ?”

Thường thái y hừ lạnh một tiếng, “Ngoại trừ hư thận thì hắn còn vấn đề gì chứ? Lát nữa ta kê cho hắn chút dược, uống hai liều là khỏi.”

Phùng thị vội cho người lấy giấy bút tới, sau đó bà vỗ ngực như thể đã được thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Hôm qua tam đệ muội nói nghiêm trọng quá khiến ta sợ chết khϊếp. Đã làm phiền Thường thái y rồi.”

Thường thái y nhanh chóng viết xong đơn thuốc rồi lại dặn dò, “Tuy nhiên với tuổi tác của hắn mà đã túng dục như thế, cần phải kiềm chế, nếu để xảy ra trong thời gian dài thì ta cũng không dám đảm bảo.”

Mạnh Sơ Bình cảm thấy thường thái y không hổ là thái y, đúng là nhìn xa trông rộng, [Cũng phải, nếu sau này Mạnh Sơ Dương không nghe lời thái y mà bị là sao thì vấn đề đó cũng không phải là do Thường thái y nữa rồi. Tam thẩm cũng không thể trách người ta.]

Sau khi tiễn Thường thái y đi, Phùng thị cười như không cười nhìn Tôn thị, “Tam đệ muội, muội xem mình kìa, vấn đề trên người Dương nhi cứ nói thẳng ra là được, chúng ta cũng không phải là người ngoài, hà tất nói lời hù dọa người khác như vậy. Muội nhìn xem, cả đêm hôm qua Bình nhi bị dọa tới không ngủ được, mới sáng sớm đã nhanh chóng cho người thỉnh thái y, sợ Dương nhi xảy ra vấn đề gì không tốt.”

[Đúng vậy, đúng vậy, rõ ràng là do Mạnh Sơ Dương bị hư thận nên mới cần đồ bồi bổ, còn dám nói là mình đánh, đúng thật là lừa người. Ai, về sau mình không dám đυ.ng vào Mạnh Sơ Dương nữa đâu, vạn nhất lại bị hắn lừa tiền thì phải làm sao?]

Hai mắt Tôn thị như có thể phun ra lửa, bà ta hận không thể xé xác Mạnh Sơ Bình ra. Nếu không phải do Mạnh Sơ Bình nhiều chuyện thì kế hoạch của bà ta sao có thể thất bại, sao có thể bay mất 500 lượng bạc?

Lúc này ánh mắt bà ta nhìn Mạnh Sơ Bình như nhìn kẻ thù. Bị ánh mắt phẫn hận của Tôn thị nhìn chắm chằm, Mạnh Sơ Bình hoảng sợ, [A! Bà ta trừng mình làm gì? Đâu phải mình khiến nhi tử bà ta bị hư thận đâu, không quản tốt nhi tử của mình mà còn trách người khác? Đúng là chó cắn Lã Động Tân, không hiểu lòng tốt của người khác.]

Nghe thấy Mạnh Sơ Bình một câu hư thận, hai câu hư thận, Mạnh Sơ Dương cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn phẫn nộ xông ra từ phòng ngủ, “Tên vương bát đản kia, ngươi không muốn sống nữa đúng không?”

Tôn thị vội vàng giữ chặt hắn, “Dương nhi, con đang làm cái gì vậy? Mau trở về nghỉ ngơi!”

Không phải bà ta không muốn Mạnh Sơ Bình bị đánh nhưng tính tình của tên tiểu tử Mạnh Sơ Bình quá vô lại mà hiện giờ Mạnh Sơ Dương đang bị bệnh, nếu thật sự đánh nhau thì chỉ sợ hắn sẽ ăn thiệt.

Mạnh Sơ Bình còn lo sợ chuyện đánh nhau hơn cả Tôn thị, hắn nhanh chóng trốn phía sau những người khác, [Không được, không được, không thể đánh hắn được. Hiện giờ hắn ta đã bị hư thận, nếu thật sự đánh hỏng rồi thì chỉ sợ hắn sẽ bắt mình chịu trách nhiệm cả đời.]

Vừa nghe được những lời này, Mạnh Sơ Dương càng nổi điên, “Tiểu tử kia, có giỏi thì ngươi đừng trốn! Trốn tránh sau nữ nhân thì có bản lĩnh gì?”

Suýt chút nữa Tôn thị không thể giữ được Mạnh Sơ Dương, bà ta hét lên với các nha hoàn xung quanh, “Còn thất thần ra đấy là gì? Không mau tới giữ chặt Dương nhi cho ta?”

Những nha hoàn xung quanh vốn đang không biết làm gì, nghe bà ta nói vậy thì vội vàng đi lên, ngăn Mạnh Sơ Dương lại.

*Chó cắn Lã Động Tân: trước khi Lã Động Tân thành tiên, có một người bạn tâm giao đồng hương tên là Cẩu Diễu, cha mẹ của anh ta đều đã qua đời, gia cảnh rất nghèo khó. Lã Động Tân đồng cảm với người bạn này, liền cùng anh ta kết bái làm huynh đệ. Hơn nữa, còn mời anh ta đến ở tại nhà mình, động viên anh ta chịu khó học hành, tương lai mới có ngày mở mày mở mặt.

Một ngày nọ, nhà Lã Động Tân có một vị khách họ Lâm đến chơi, thấy Cẩu Diễu thanh tuấn nho nhã, lại chăm chỉ đọc sách, bèn nói với Lã Động Tân: "Lã tiên sinh, tôi muốn gả Ngu muội của tôi cho Cẩu Diễu, ông thấy thế nào?". Lã Động Tân nghe vậy, sợ Cẩu Diễu bỏ lỡ tiền đồ, liền vội vàng từ chối, nhưng Cẩu Diễu lại ra chiều đồng ý mối hôn sự này. Lã Động Tân nói: "Tiểu thư nhà họ Lâm vốn xinh đẹp đức hạnh, hiền đệ nếu chủ ý đã định, ta cũng không ngăn trở, chỉ là sau khi thành thân, ta muốn ngủ cùng tân nương tử (cô dâu) ba đêm đầu".

Cẩu Diễn nghe xong không khỏi sửng sốt, nhưng vẫn cắn răng đồng ý. Buổi tối ngày Cẩu Diễu thành thân, trong động phòng, tân nương với khăn hồng che mặt, ngồi dựa lưng vào giường. Lúc này, Lã Động Tiên xông thẳng vào phòng, chẳng nói chẳng rằng, cứ ngồi ở bàn dưới ánh đèn, mải mê đọc sách. Lâm tiểu thư đợi đến nửa đêm, đành phải nằm ngủ một mình. Đến sáng tỉnh dậy, thì không thấy tân lang đâu. Cứ liên tiếp 3 đêm đều như vậy.

Trải qua 3 ngày vô cùng ức chế, Cẩu Diễu mới được vào động phòng, thấy nương tử đang buồn bã khóc lóc, liền bước đến nhận lỗi. Lâm tiểu thư vẫn cứ cúi đầu khóc nói: "Lang quân, vì sao 3 đêm qua lại không lên giường đi ngủ, chỉ đọc sách dưới đèn, mãi đến tối mới đến, sáng lại đi sớm?".

Sau khi nghe tân nương trách móc, Cẩu Diễu trợn mắt há hốc mồm, đến nửa ngày, anh mới tỉnh ngộ, dẫm mạnh hai chân, ngửa mặt cười to: "Thì ra là ca ca sợ ta ham vui, lại quên đọc sách, đã dùng cách này để khích lệ ta. Ca ca thật dụng tâm, có thể nói là quá "nhẫn tâm" rồi!".

Lâm tiểu thư nghe Cẩu Diễn nói như vậy thì thấy vô cùng khó hiểu, đợi Cẩu Diễu nói rõ xong, hai vợ chồng cảm động nói: "Ơn này của Lã huynh, tương lai chúng ta nhất định phải báo đáp!".

Vài năm sau, Cẩu Diễu quả nhiên thi đỗ bảng vàng được đề bạt làm đại quan, hai vợ chồng đến nhà Lã Động Tân xúc động từ biệt để lên đường đi nhận chức.

Nhoáng một cái đã 8 năm trôi qua, mùa hè năm đó, Lã gia không may bị cháy lớn, gia sản trong nháy mắt hóa thành đống tro bụi. Lã Động Tân đành phải dựng một căn nhà tranh, để cho vợ con tạm tránh mưa tránh gió.

Sau đó, hai vợ chồng bàn bạc, quyết định đi tìm Cẩu Diễn nhờ giúp đỡ. Trải qua quãng đường vất vả cực khổ, cuối cùng Lã Động Tân cũng tìm được Cẩu Diễu. Tuy nhiên, Cẩu Diễu khi nghe chuyện nhà Lã Động Tân gặp nạn thì tỏ vẻ thông cảm, nhưng lại không đề cập đến chuyện giúp đỡ, một chút tiền cũng không đưa cho Lã Động Tân.

Hơn một tháng trôi qua, Lã Động Tân nghĩ rằng Cẩu Diễu hẳn là đã vong ân bội nghĩa, nên một mạch trở về nhà.

Lã Động Tân vừa về đến nhà thì bất ngờ thấy một ngôi nhà mới. Không tin vào mắt mình, ông tiến vào bên trong nhà, thấy hai bên cửa lớn dán giấy trắng, giống như là trong nhà có người chết. Quá kinh ngạc, ông vội vàng bước vào, nhìn thấy giữa nhà có một cỗ quan tài, vợ con mình mặc áo tang, đang gào khóc thảm thiết.

Lã Động Tân gọi vợ một tiếng. Người vợ quay đầu ra nhìn, liền run rẩy kêu lên: "Chàng, chàng là người hay là ma?". Lã Động Tân càng cảm thấy lạ lùng, ông hỏi: "Nương tử, ta khỏe mạnh trở về, làm sao là ma được đây?". Người vợ nhìn một lúc, mới nhận ra đúng là Lã Động Tân, nói: "Đúng là dọa tôi sợ đến chết!".

Nguyên là, sau khi Lã Động Tân rời đi không lâu, thì có người đến dựng giúp cái nhà, xây hẳn một ngôi nhà mới. Giữa trưa hôm trước, lại có nhóm người đến mang theo một cỗ quan tài, bọn họ nói: Lã Đông Tân khi đang ở nhà Cẩu Diễu thì bị bệnh chết.

Lã Động Tân nghe xong, biết là Cẩu Diễu bày trò đùa mình. Ông lại gần quan tài, cầm cái búa lớn bổ quan tài làm đôi, chỉ thấy bên trong tất cả đều là kim ngân châu báu, bên trên còn có một phong thư, viết: "Cẩu Diễu không phải là phụ lòng huynh, xin tặng huynh số kim ngân này và một căn nhà. Huynh khiến thê tử ta giữ phòng trống, ta khiến thê tử huynh khóc đoạn trường".

Từ đó trở đi, hai nhà Lã Động Tân và Cẩu Diễu càng thêm thân thiết. Từ câu chuyện này, người ta mới có câu rằng: "Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm. Bởi vì "Cẩu Diễu" (苟杳; Cẩu Liễu) và "Cẩu giảo" (狗咬) đồng âm, truyền tới truyền lui mới trở thành "Cẩu giảo Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm" (Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người), là một câu thành ngữ trong nhân gian.
« Chương TrướcChương Tiếp »