Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xã Khủng Xuyên Thành Con Thứ Bá Phủ

Chương 36

« Chương Trước
Tuy rằng Mạnh Sơ Bình vẫn không muốn đi nhưng hắn biết, Phùng thị nói những lời này cũng thật lòng suy xét cho hắn, hơn nữa nếu hắn kiên quyết từ chối thì sẽ không tốt, vì vậy chỉ có thể đồng ý, “Vâng.”

Thấy Mạnh Sơ Bình cuối cùng cũng đồng ý, Phùng thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà lại nói, “Ta đã tìm cho con mấy gã sai vặt, hiện đang chờ ở Hạm Vãn Trai, nếu con muốn gặp họ thì cho người đi gọi. Về sau nơi đó sẽ là ngoại thư phòng của con.”

Mạnh Sơ Bình đang lo đến phát sầu nên không nghe rõ Phùng thị đang nói những gì, chỉ gật đầu theo bản năng, “Vâng.”

Sau khi tách khỏi Phùng thị, Mạnh Sơ Bình hồn phi phách lạc trở về viện. Đến khi vào trong phòng, Miểu Bích hỏi hắn: “Ngũ thiếu gia, người có muốn gặp mấy gã sai vặt kia không?”

Vẻ mặt Mạnh Sơ Bình lơ đễnh nói “Ừ.”

Vì thế đến khi bốn gã sai vặt đứng trước mặt, hắn mới bối rối hỏi: “Bọn họ là ai?”

Bốn gã sai vặt vội tự giới thiệu, “Tiểu nhân Hưng Lai, tiểu nhân Vãn Thọ....., gặp qua ngũ thiếu gia.”

Bị bốn đôi mắt nhìn chằm chằm, Mạnh Sơ Bình có chút mất tự nhiên, hắn ho khan một tiếng, cố gắng giả vờ ổn trọng, “Ừ, được.”

“……”

Ngay lập tức hiện trường trở nên yên lặng, Mạnh Sơ Bình cảm thấy hơi xấu hổ, lúc này hắn nên nói cái gì?

[A a a, vì sao phải an bài cho mình nhiều người như vậy?]

Tự hồ như đọc được suy nghĩ của Mạnh Sơ Bình, một gã sai vặt có vẻ lớn mật nói: “Ngũ thiếu gia, bọn tiểu nhân vừa mới tới, mọi chuyện còn chưa được an bài xong, không thì người an bài bọn tiểu nhân theo ban đi?”

Mạnh Sơ Bình nghi hoặc hỏi: “Ban là cái gì?”

Hưng Lai giải thích, “Đó là hai người một ban, thay phiên nhau đi theo thiếu gia để người tiện sai việc.”

Lúc này Mạnh Sơ Bình đã hiểu, thì ra là chia theo ca, hắn tùy tiện chỉ tay, “Vậy hai người các ngươi là một ban, còn lại hai người là một ban!”

Mấy gã sai vặt vội gật đầu, thấy Mạnh Sơ Bình không còn lời nào để nói, Hưng Lại lại tiếp tục, “Ngũ thiếu gia, người còn chuyện gì khác không ạ? Nếu không thì bọn tiểu nhân cáo lui trước ạ?”

Mạnh Sơ Bình thở dài nhẹ nhõm một hơi như trút được gánh nặng, “Được, vậy các ngươi lui trước đi, có việc ta sẽ lại gọi.”

“Vâng.”

Sau khi cho mấy gã sai vặt rời đi thì cũng đã tới giờ cơm trưa, đã có tiểu nha hoàn trong viện đi tới phòng bếp để lấy cơm nhưng ai ngờ một lúc lâu cũng chưa thấy người quay lại. Kim Trản lại cho người khác đi thúc giục, đợi thêm một lát mới thấy hai người trở về.

Kim Trản một bên đãi cơm, một bên không vui nói với hai cái tiểu nha hoàn, “Sao chỉ đi lấy cơm mà lại đi lâu như thế?”

Tiểu nha hoàn sợ hãi nói: “Người ở phòng bếp nói bọn họ bận quá, không rảnh dọn cơm cho chúng ta.”

Kim Trản đã ngây người trong phủ từ bé đến lớn, sao nàng ta có thể không hiểu loại thủ đoạn này? Chỉ đơn giản là người phòng bếp muốn viện bọn họ phải nhận đồ thừa.

Nghĩ vậy nàng ta lại cảm thấy ủy khuất, lúc trước ở trong viện lão phu nhân, nàng ta muốn ăn thứ gì thì người phòng bếp phải ngoan ngoãn đưa tới, hiện tại lại ngược lại, quả nhiên đi theo ngũ thiếu gia sao có thể có ngày lành được?

Thấy Kim Trản đem đồ ăn dọn xong liền đứng một bên, Mạnh Sơ Bình có chút kỳ quái, “Sao ngươi không nói lời nào?”

Kim Trản nghi hoặc hỏi: “Ngũ thiếu gia người muốn nô tỳ nói gì ạ?”

Xem ra Kim Trản là thật sự không định nói gì, Mạnh Sơ Bình lắc đầu, “Không có gì.”

[Mình còn tưởng rằng nàng ta lại muốn nói, ngũ thiếu gia, bá phủ cũng không phải gia đình bình thường, mỗi ngày phòng bếp phải làm rất nhiều thứ, sao có thể lo cho từng người được? Người lớn lên từ bên ngoài, không biết cũng là chuyện bình thường, chờ một khoảng thời gian nữa người sẽ quen thôi.]

Thấy Mạnh Sơ Bình học giọng điệu của mình tới thuần thục, khuôn mặt Kim Trản không khỏi đỏ bừng lên, sắc mặt hiện rõ sự xấu hổ, sao ngũ thiếu gia này luôn trào phùng nàng ta thế?

Trêu trọc Kim Trản xong, Mạnh Sơ Bình lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn lên bàn ăn, đồ ăn thoạt nhìn là dùng nguyên liệu không tồi để làm nhưng đều là đồ còn dư thừa, hơn nữa đã để lâu, hầu hết đều đã nguội ngắt, vừa nhìn liền biết không ngon lắm.

Bây giờ tạm chấp nhận ăn đồ thừa hay ra ngoài tùy tiện ăn gì đó? Mạnh Sơ Bình có chút do dự.

Thấy Mạnh Sơ Bình không ăn, Kim Trản tại tỏ vẻ thành khẩn nhưng thực chất lại khinh miệt nói: “Ngũ thiếu gia, sao người lại không ăn? Tuy đồ ăn không còn nóng hổi nhưng cũng được làm rất công phu. Lúc trước người lưu lạc bên ngoài nhiều năm, tất nhiên là chưa từng thấy món ăn như vậy, người mau nhanh chóng nếm thử đi?”

Tuy rằng nàng ta chướng mắt mấy thứ này nhưng nàng ta cảm thấy Mạnh Sơ Bình lớn lên ở nơi thâm sơn cùng cốc, chưa thấy qua thứ gì chất lượng vậy thì chắc chắn sẽ hiếm lạ mấy món ăn như vậy, sao có thể nhận ra phòng bếp cố tình làm khó hắn?
« Chương Trước