Chương 16

Hắn chần chừ suốt nửa buổi, cuối cùng mới nhỏ giọng giải thích:

“Còn có thể cứu chữa, nhưng khó cứu.”

“Não rùa ngàn năm cũng không dễ tìm như vậy.”

Hoắc Bắc Kiêu sờ lên vách tường, ấn vào chốt mở, một Tích Hàn Đài nhanh chóng xuất hiện trước mặt ta.

Mẹ ta yên tĩnh nằm trên đó.

Sau đó, Hoắc Bắc Kiêu giúp ta nhổ những chiếc đinh bằng gỗ đào trên người xuống.

Tĩnh dưỡng một thời gian, ta cuối cùng không bị khống chế nữa.

Ta đi khắp Hoa Hạ rộng lớn, xuyên qua rừng rậm và đầm lầy, mất ba năm mới tìm được não rùa ngàn năm độc nhất vô nhị trên thế gian này.

Sau khi mẹ tỉnh lại, ta mới biết, hoá ra trong hai năm bà bị nhốt trong cung, đều là Hoắc Bắc Kiêu ở bên cạnh bầu bạn với bà.

Hắn là hoàng tử không được sủng ái, dùng vẻ ngoài bất cần đời để che giấu dã tâm muốn xưng vương xưng bá của mình.

Mẹ ta thương xót cho hắn, luôn lén lút đưa vàng cho hắn, để hắn đi chiêu mộ thủ hạ.

Đổi lại, bà ấy chỉ muốn hắn bảo vệ ta bình an:

“Những năm đó, bà ấy không mong mình sống tốt, càng không khát vọng tự do, chỉ mong nàng khỏe mạnh bình an.”

“Quý Tiêu Tiêu, tuy nàng không phải con ruột của bà ấy nhưng lại chẳng khác nào con ruột của bà.”

Lời nói của Hoắc Bắc Kiêu khiến cho ta sững sờ, trái tim giống như bị ai đột ngột bóp chặt.

Thì ra…… Thì ra mẹ ta vẫn luôn biết.

Đúng là ta không phải con gái ruột của Mạnh Nịnh.

Quý Tiêu Tiêu thật sự vừa sinh ra đã ch/ết rồi.

Sau khi Mạnh Nịnh mang thai, Quý Tiện Nam lấy lý do chăm sóc cho bà mà đón mẹ ông ta là Liễu thị từ vùng biên giới phía Bắc đến đây.

Con người của Liễu thị hết sức chua ngoa cứng đầu.

Mỗi ngày, bà ta đều dựa theo phương thuốc cổ truyền của người khác để sắc thuốc cho Mạnh Nịnh, chỉ vì muốn Mạnh Nịnh sinh ra một đứa con trai.

Người và yêu kết hợp vốn đã không được trời đất dung thứ, lại thêm Liễu thị làm xằng làm bậy, bào thai dần không chịu đựng nổi nữa.

Khi đó, Mạnh Nịnh sinh ra một đứa trẻ ch/ết non, mà ta lại đúng lúc ẩn nấp trong phòng sinh đó.

Tộc Xà Mị chúng ta và loài chim vốn là thiên địch.

Vốn dĩ, ta không nên xen vào chuyện của tộc Sấu Kim.

Nhưng cố tình, Mạnh Nịnh lại có ân với ta.

Mười mấy năm trước, ta từng gặp tình kiếp ở nhân gian.

Người đàn ông kia suýt chút nữa đã gi/ết ch/ết ta.

Ta toàn tâm toàn ý yêu y, cuối cùng lại phát hiện ra y chỉ coi ta như thế thân của người khác.

Ánh trăng sáng của y đã quay lại, những năm tháng gian khổ mà ta bầu bạn bên y đều đổ sông đổ biển hết cả.

Để nhường chỗ cho người trong lòng, giữa đêm mưa tầm tã, y đuổi ta ra khỏi nhà.

Hoàn toàn không màng đến chuyện một ngày trước, ta vì giúp y tìm thảo dược mà bị mãnh thú trên núi cào cắn vô số vết thương.

Ta nằm khóc một mình giữa con đường ướt sũng, thậm chí còn muốn tìm đến cái ch/ết.

Không sai, yêu quái như chúng ta cũng có lúc muốn ch/ết.

Khi đó, Mạnh Nịnh trùng hợp đi ngang qua.

Bà ấy bung dù cho ta, thay ta che mưa chắn gió.

Bà ấy đưa đoá hoa sen vừa mới hái, cũng là đoá hoa sen đẹp nhất cho ta:

“Tuy ta không biết vì sao ngươi lại buồn bã.”

“Nhưng ngươi nhìn xem, lúc hoa nở luôn là lúc đẹp nhất.”

“Hoa tươi xứng với mỹ nhân, chúc ngươi từ đây phi ngựa đạp hoa, tự do tự tại.”

Bà ấy đưa ta đến khách điếm, mua đồ ăn cho ta, còn lén nhét một đống vàng xuống dưới gối của ta.

Những năm đó, Mạnh Nịnh vì báo ân mà luôn theo sát bên người Quý Tiện Nam, ta thì có khác gì?

Tộc Xà Mị chúng ta tuy hơi hư hỏng, nhưng có ân chắc chắn sẽ báo đáp.

Sọt tre trong phòng bà ấy có một đôi giày đầu hổ vừa mới may xong, đó là món quà mà bà ấy chuẩn bị cho Quý Tiêu Tiêu.

Khi đó, ta biết ta nên báo đáp ân tình này của bà ấy như thế nào.

Mạnh Nịnh vì báo ân mà biến thành một người phụ nữ, ở lại bên cạnh Quý Tiện Nam.

Mà ta, đưa thần thức của mình vào trong thi thể lạnh như băng kia.

Một năm sau, ta cất tiếng gọi Mạnh Nịnh là mẹ.

Bởi vì ta là một bé gái, Liễu thị rất oán giận Mạnh Nịnh, luôn làm khó dễ bà ấy hết lần này đến lần khác.

Mỗi lần chịu thiệt thòi, Mạnh Nịnh chỉ cười chứ không so đo.

Tộc Sấu Kim bọn họ, tính tình vốn dịu hiền như vậy đấy, thế nên lúc nào cũng bị người ta bắt nạt, hà hϊếp.

Nhưng ta thì khác.

Chỉ cần Liễu thị dám đυ.ng đến ta dù chỉ một chút, ta cũng sẽ liều mạng trả đũa.

Dần dần, những ngày tháng của Mạnh Nịnh ở nhà họ Quý tốt hơn một chút.

Vốn dĩ, ta cho rằng bà ấy không biết ngọn nguồn, nào ngờ bà vẫn luôn biết rất rõ ràng.

Sau này, Mạnh Nịnh hỏi ta có khát vọng tự do hay không:

“Nếu con muốn rời đi, mẹ sẽ không ngăn cản con.”

Ta cài cây trâm bằng ngọc vừa mới mua ven đường lên búi tóc của bà ấy:

“Mẹ ơi, nơi nào có mẹ, nơi đó có tự do!”