Chương 12: Thân phận đặc biệt của Ớt Ngọt. ( phần 2 )

“Tại sao Liêu Thiên Kiêu lại là thầy thuốc?”

“Đúng vậy, tại sao cậu ta lại là thầy thuốc?”

“Tất cả mọi người đều là bạn học, tại sao cậu ta lại khác chúng tôi?”

“Tại sao?”

“Tại sao?!”

“Tại sao?!!!”

Âm thanh như thủy triều ập đến, tuy rằng không lớn, nhưng từng đợt từng đợt táp vào mặt Liêu Thiên Kiêu, cơ hồ muốn nhấn chìm hắn.

Huyền Vũ nhìn về phía Xà Thất Yêu, “Sao nào? Đây là bồi thường cho việc làm bại lộ thân phận của ngươi.”

Xà Thất Yêu nghiến răng nghiến lợi, oán hận nhìn Huyền Vũ, “Thế này mà là bồi thường à, rõ ràng ngươi sợ hắn chết không đủ nhanh!”

Trong Trò chơi Sát nhân, sát thủ gϊếŧ người, dân thường bị gϊếŧ, cảnh sát truy tìm sát thủ, còn thầy thuốc thì sao? Đương nhiên là cứu người! Bởi vậy từ trước đến nay thầy thuốc luôn là nhân vật bị sát thủ xử lý đầu tiên. Thân phận của Xà Thất Yêu đã lộ, nhưng y có năng lực giải quyết vài tên đao phủ đứng phía sau, còn Liêu Thiên Kiêu thì sao, Liêu Thiên Kiêu hoàn toàn chẳng phải là đối thủ của bọn chúng! Lần này Xà Thất Yêu tức giận thật sự, thân hình y nhoáng lên một cái, muốn nhào đến đánh Huyền Vũ, nhưng ý định vừa thành hình, y lại không nhúc nhích được. Xà Thất Yêu cúi đầu nhìn lại, hóa ra trước khi y kịp thi triển pháp lực, Liêu Thiên Kiêu đã bám chặt y.

“Liều mạng không có phần thắng đâu.” Liêu Thiên Kiêu nói nhanh, sau đó hỏi Huyền Vũ, “Có phải tôi cũng có ba cơ hội không?”

Huyền Vũ cười cười, lần này giơ lên một ngón tay.

Một lần, Liêu Thiên Kiêu chỉ có thể cứu sống một người bị sát thủ gϊếŧ, sau khi cứu, Liêu Thiên Kiêu sẽ tự động trở về thân phận dân thường, giống với mọi người.

Liêu Thiên Kiêu thầm hít một ngụm khí lạnh. Cái tiên sư nhà mi Huyền Vũ! Thầm mắng trong bụng, nhưng ngoài miệng vẫn không thể không nói, “Cám ơn ngài.”

Xà Thất Yêu cả giận bảo, “Ngươi cám ơn cái rắm á, hắn muốn tìm cách gϊếŧ ngươi đó! Một khi sát thủ đã biết ngươi là thầy thuốc, việc đầu tiên là phải gϊếŧ ngươi!”

Liêu Thiên Kiêu đáp, “Kể cả tôi không phải thầy thuốc thì cũng vẫn có khả năng bị sát thủ gϊếŧ mà.”

Xà Thất Yêu nói, “Ngươi ngu thế, cùng là chết, nhưng chết trước hay chết sau khác nhau đấy!”

Liêu Thiên Kiêu nhẹ giọng đáp, “Xà Thất Yêu, tôi là thầy thuốc!”

Xà Thất Yêu sửng sốt, rồi lập tức ngộ ra, “Ngươi có thể cứu một người, ngươi có thể… cứu chính mình!”

Những tiếng vo ve vừa bị dập tắt khi Xà Thất Yêu cất lời, nháy mắt lại dấy lên. Có vẻ như ai cũng muốn nói gì đó, nhưng lại ngại không dám mở miệng với Huyền Vũ, cuối cùng Trần Bân nhịn không nổi, chất vấn, “Tại sao Liêu Thiên Kiêu lại được làm thầy thuốc, thế này không công bằng!”

Lời này vừa thốt ra, những người còn lại cũng lắc đầu. Vừa rồi Xà Thất Yêu cũng đề cập tới “Công bằng”, nhưng đã bị quái vật trước mắt bác bỏ, hắn ta nói đây vốn không phải một trò chơi công bằng, giờ lại nhắc đến công bằng với hắn thì có ích lợi gì? Trong hoàn cảnh này, đối với sự bất công này, bọn họ còn có thể làm gì?

Vào giờ phút này, mọi ánh mắt đều hướng về phía Liêu Thiên Kiêu.

Liêu Thiên Kiêu đang được là tiêu điểm thì buồn bực trong lòng, hắn tự cho rằng mình là một người rất bình thường, không phải quá thông minh, nhưng trong tình hình này, sinh tử tồn vong lại khiến cho đầu óc hắn vận động liên tục, vì thế ý đồ của Huyền Vũ, hắn đã nhìn ra rồi. Huyền Vũ đang trừng trị hắn, nhưng không phải chết trước chết sau như Xà Thất Yêu nói, mà là một kiểu trừng trị kín đáo trong bóng tối.

Hắn chỉ có một cơ hội để tự bảo vệ, nhưng sát thủ có thể gϊếŧ hắn nhiều hơn một lần, Liêu Thiên Kiêu không biết khi nào thì sát thủ sẽ gϊếŧ hắn, vì thế nếu hắn muốn tự bảo vệ mình thì chỉ có một biện pháp — mỗi một lượt đều sử dụng quyền thầy thuốc lên bản thân mình!

Xà Thất Yêu thấp giọng nói, “Bất kể lát nữa vào chơi như thế nào, một khi Huyền Vũ cho ngươi sử dụng quyền thầy thuốc, ngươi chỉ được cứu chính mình, không cần quản những kẻ khác!”

Đó, quả nhiên tất cả mọi người đều nghĩ như vậy! Bởi vì chỉ có thể tự cứu một lần, mà tự cứu lúc nào còn phải dựa trên phán đoán, một người nắm trong tay khả năng đó sẽ muốn cứu kẻ khác sao? Một thầy thuốc không thể cứu ai khác — đối với sát thủ — chính là đã mất đi tính uy hϊếp, vì thế tác dụng duy nhất còn lại của thầy thuốc này chỉ là để làm bia ngắm! Giống như dân thường!

Liêu Thiên Kiêu nhìn những người khác ngồi quanh bàn, những người bạn học của hắn, hiện tại đã bắt đầu dùng một loại ánh mắt pha trộn giữa hâm mộ, ghen tị và oán hận để nhìn hắn, bởi vì hắn khác với bọn họ. Hắn, Liêu Thiên Kiêu, có nhiều hơn họ một cái mạng!

Liêu Thiên Kiêu nghĩ, cứ thế này, thậm chí không cần sát thủ ra tay, chỉ riêng đặc quyền này cũng đủ hại chết hắn! Bởi vì hắn có nhiều hơn người khác một cái mạng, nên hắn bị tách ra khỏi tập thể, những người này đang bị tử vong dày vò, họ không hiểu được rằng hắn chỉ có thể sống lâu hơn họ một lát, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải chết, mà bọn họ chỉ nghĩ, thằng nhãi Liêu Thiên Kiêu này có nhiều hơn mình một cái mạng! Cứ như vậy, thái độ của mọi người đối với hắn sẽ chỉ còn hai loại, tốt thì mặc kệ hắn, xấu thì căm hận hắn, nhưng dù ban đầu có thế nào, thì sau khi một đám người chết đi, những người mặc kệ hắn cũng sẽ chuyển sang căm hận hắn, đây là nguyên lý tàu đắm, người có cọc gỗ và người không có cọc gỗ.

Sát thủ không gϊếŧ hắn, nhưng dân thường có thể gϊếŧ oan hắn. Bị gϊếŧ, hắn có thể cứu sống chính mình, nhưng bị gϊếŧ oan, hắn không thể làm gì được.

Quả không hổ danh là Huyền Vũ — Đại Boss thường gặp trong truyện tranh! Liêu Thiên Kiêu nghĩ, tuy rằng hắn vẫn cảm thấy Xà Thất Yêu rất rất rất lợi hại, nhưng so sánh với Huyền Vũ, hiển nhiên Xà Thất Yêu không thuộc cùng một cấp bậc, bất kể là thực lực hay tâm cơ! Đại thần này thế mà lại hạ mình chạy tới chơi trò chơi với bọn hắn, thật đúng là…

Liêu Thiên Kiêu nhịn không được cảm thán, “Tôi nói này anh hai ơi, anh và Xà Thất Yêu có thù oán gì à?”

Xà Thất Yêu ngồi bên cạnh nghe vậy thì nghẹn họng, nhích đến gần Liêu Thiên Kiêu, thấp giọng thủ thỉ, “Đúng là có thù oán.”

Liêu Thiên Kiêu, “A?”

Xà Thất Yêu nghiêm trang nói, “Tổ tiên của xà gia và Huyền Vũ thực sự có thù oán.”

Liêu Thiên Kiêu nhất thời nghẹn họng, cuối cùng chỉ biết đảo mắt nhìn trời, xem như nhận mệnh.

Lúc này Xà Thất Yêu lại ra sức miết bàn tay Liêu Thiên Kiêu, Liêu Thiên Kiêu kinh ngạc quay lại, hỏi, “Sao thế?”

Xà Thất Yêu híp đôi mắt nhỏ dài nhìn Liêu Thiên Kiêu, ánh mắt ấy ẩn chứa sự nghiêm túc hiếm thấy, y trầm giọng nói, “Ngươi yên tâm, bất kể hôm nay xảy ra chuyện gì, bất kể ngươi nhận được lá bài gì, ta cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ ngươi bình an, ta thề trên danh hiệu Thiếu chủ Xà gia tại Cửu Quân Sơn!”

Liêu Thiên Kiêu ngây ngẩn cả người!

Từ đó đến nay, Liêu Thiên Kiêu đã được Xà Thất Yêu cứu mạng ba lần, nhưng Xà Thất Yêu chưa bao giờ thừa nhận, thậm chí còn chẳng muốn lộ diện tại hiện trường, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy chính miệng Xà Thất Yêu thẳng thắn, quả quyết nói sẽ bảo vệ hắn, không tiếc bất cứ giá nào! Nhất thời Liêu Thiên Kiêu quay cuồng đầu óc, chẳng biết nên đáp lại Xà Thất Yêu thế nào mới phải, cuối cùng chỉ đành âm thầm hạ quyết tâm, lần này nếu có thể thoát thân, về nhà sẽ mua cá tuyết nướng mật, thịt bò khô, tào phớ hạnh nhân, tào phớ kem, mỗi loại mười cân cho Xà Thất Yêu ăn no thì thôi!

Vừa nghĩ đến đây, Liêu Thiên Kiêu quyết định tiên hạ thủ vi cường, hắn đứng dậy lớn tiếng nói, “Các bạn học, những gì Huyền Vũ nói, tất cả đã nghe thấy rồi, hôm nay chúng ta không trốn được, chỉ có thể chiến đấu thôi! Nếu hung thủ là một trong số chúng ta, thì mọi người cảng phải nghĩ cách, đồng tâm hiệp lực tìm mọi biện pháp truy ra được hắn!”

Tất cả cùng ồ lên! Mọi người vốn đang căng thẳng vì bị ép tham gia một Trò chơi Sát nhân chân thật, giờ phút này được Liêu Thiên Kiêu nhắc nhở, mới nhớ ra sát thủ chính là một trong số bọn họ!

Là ai được nhỉ? Là ai? Nhất thời, ai cũng hoảng sợ nhìn sang những gương mặt vừa quen thuộc mà đột nhiên xa lạ quanh mình, nhiều người dịch ghế, tựa hồ muốn tách xa người bên cạnh một chút, nhưng trái phải đều là người, phía sau lại có đao phủ, căn bản chẳng biết nên dịch ra chỗ nào, cả căn phòng vang lên tiếng chân ghế ma sát với mặt sàn. Giờ phút này, trong lòng tất cả đều có tính toán, suy luận, ngờ vực, là ai thiết lập Trò chơi Sát nhân? Không ai chịu tin tưởng người khác, cũng không ai muốn hợp tác với bất cứ ai, cho dù quan hệ trước kia vẫn tốt!

Liêu Thiên Kiêu hô vài lần mà không thể trấn an mọi người, không khỏi cảm thấy chán nản, lúc này, một người khác đứng dậy, “Câm miệng hết đi!” Giọng người nọ rất lớn, tất cả lập tức im lặng, là Triệu Gia Duyệt.

Phút im lặng ngắn ngủi qua đi, rối loạn lại quay về, Đào Nghị khinh bỉ mở miệng nói, “Triệu Gia Duyệt, cô có ý gì?”

“Ý muốn nhiều người được sống.” Triệu Gia Duyệt nghiêm khắc nói, “Ngờ vực vô căn cứ có ích gì sao? Trốn tránh có ích gì sao? Hung thủ chỉ có 1, chúng ta lại có 13 người.” Cô nhìn quanh một vòng, “Hợp tác tất thắng, chia rẽ tất tử.”

Lời nói ngắn gọn mà mạnh mẽ, lôi sự thực trần trụi ra trước mắt mỗi người, lập tức tất cả cùng im lặng.

Đào Nghị nói, “Cái này ai chẳng biết…”

Triệu Gia Duyệt đáp, “Cho nên tình hình hiện tại, tất cả đã rõ rồi. Có người bày ra cuộc chơi này để lấy mạng chúng ta, căn phòng này rất cổ quái, chúng ta không ra được, cũng không liên lạc được với bên ngoài, chỉ có thể nghĩ cách tìm ra hung thủ mới phá được cục diện này, cho nên, từ giờ trở đi, mỗi người chúng ta đều nên công khai tin tức!”

“Tin tức gì?” Đào Nghị vẫn giả vờ giả vịt, bị mọi người quay sang nhìn.

Triệu Phong Hoa thở dài, lắc lắc đầu, đã đến nước này rồi, giả vờ cũng chẳng có ý nghĩa, kỳ thật mỗi người ở trong này, ai dám nói không biết tại sao lại có ngày hôm nay? Nhưng mà, ánh mắt gã xuyên qua đám người, rơi xuống chỗ Liêu Thiên Kiêu, đúng rồi, chỉ có Liêu Thiên Kiêu tựa hồ không liên quan đến chuyện ấy, vậy thì vì sao hắn lại ở đây? Sắm vai thầy thuốc trong trò chơi này, rốt cuộc thân phận hắn là gì?

“Tin tức về Vương Bằng Phi.” Rốt cuộc, Trần Mai Âm hạ giọng trả lời, “Cứ nhìn kết quả thẩm phán của Lục Hải Đào vừa nãy là biết, việc này có liên quan tới Vương Bằng Phi.”

Vương Phương Lâm vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của ảo cảnh khi nãy, tay vẫn bưng trán, sợ chỗ đó lại bị đập nát, “Mẹ kiếp, lại là nó, âm hồn không tan!”

Trương Triết lập tức run rẩy, nhịn không được nhìn nhìn phía sau, nơi đó có một kẻ mặc áo choàng đen — đao phủ! Nếu so ra, hình như Vương Bằng Phi cũng chưa phải đáng sợ nhất.

Phương Phương cười khẩy, “Thực ra chết cũng chẳng đáng sợ như vậy đâu nhỉ? Chết rồi thì chúng ta cũng giống Vương Bằng Phi thôi, thế nên nếu có chết, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!” Chẳng biết có phải làm việc tại nhà hỏa táng lâu quá rồi, hay do tinh thần sắp sụp đổ, mà Phương Phương thường ngày nhã nhặn lại nói năng rất độc địa.

Liêu Thiên Kiêu bị gạt ra ngoài, chẳng có ai nói chuyện với hắn, cũng chẳng có ai muốn nghe ý kiến của hắn, chỉ bởi vì hắn ngồi cùng bàn, hơn nữa cũng không ai thừa hơi đến đuổi hắn đi, nên hắn mới nghe được những cuộc thảo luận ấy. Cái chết của Vương Bằng Phi… Thật sự có liên quan đến tất cả bọn họ sao? Liêu Thiên Kiêu nhịn không được run run, hắn nhớ lại đoạn video quay cái chết của Vương Bằng Phi, rất quỷ dị!

Liêu Thiên Kiêu nhịn không được, quay sang hỏi Xà Thất Yêu, “Bây giờ Vương Bằng Phi còn ở đây không?”

Xà Thất Yêu nhìn quanh, “Hình như không.” Tàn ảnh khi đó chỉ thoáng xuất hiện trước mắt y, hiện giờ chẳng biết đã biến đi đằng nào. Vốn cũng chỉ là tàn ảnh mà thôi, có lẽ không thể tiến vào căn phòng này được, nhưng tàn ảnh của Vương Bằng Phi lại xuất hiện ở nơi này, xuất hiện tại biệt thự Hôi Dạ, nơi tiến hành Cục Thẩm Phán, thực ra đây mới là vấn đề kỳ quái nhất. Xà Thất Yêu cau mày, lâm vào trầm tư, y cảm giác hình như đã bỏ sót gì đó.

Triệu Gia Duyệt dùng chất giọng ôn hòa nhấn rõ từng chữ, “Hiện tại tôi có hai thỉnh cầu, thứ nhất, tôi hi vọng tất cả khi suy luận hung thủ thì bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, đều sẽ có sao nói vậy, không vu oan người vô tội, cũng không che đậy giấu giếm, thời điểm này nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau, để càng nhiều người sống sót càng tốt…” Nói đoạn, cô thản nhiên quét mắt nhìn Liêu Thiên Kiêu.

Liêu Thiên Kiêu rất kinh ngạc, bởi vì câu “Không vu oan người vô tội” của Triệu Gia Duyệt hiển nhiên là để giúp hắn, không ngờ cô còn chú ý đến tình cảnh của hắn, Liêu Thiên Kiêu nhất thời cảm thấy trong lòng ấm áp, Xà Thất Yêu ngồi một bên thì mất hứng, khẽ ‘ti’ một tiếng.

Đào Nghị cười khẩy, “Giúp đỡ lẫn nhau? Kể cả người đã chết cũng phải để lại lời trăng trối à?”

“Đúng.”

“Cậu thật là đức độ!”

“Không phải đức độ, tôi chỉ hi vọng dù mình có phải chết, thì cũng chết sao cho có giá trị, có thể bắt được tên hung thủ kia, để tôi chết một cách thỏa mãn.” Triệu Gia Duyệt mạnh mẽ trả lời, “Một cô gái như tôi còn làm được, chẳng lẽ đàn ông như cậu lại không làm được sao?”

Tất cả mọi người cùng nhìn Đào Nghị, Cao Duyệt Nhiên nhát gan vì vẫn được Triệu Gia Duyệt bao bọc, nên lúc này cũng to gan phụ họa, “Tôi cũng có thể làm được, Đào Nghị, bản chất cậu quá tồi, mà đúng thôi, cậu cũng là một trong những kẻ vu oan cho Vương Bằng Phi hành hạ mèo hoang!”

“Câm mồm, con đàn bà thối!” Đào Nghị giận dữ, “Kẻ nào mới bản chất tồi, mày thử hỏi xung quanh xem, có ai chết rồi mà còn lo cho người khác không?”

“Tôi nghĩ tôi có thể.” Triệu Phong Hoa vẫn luôn thân thiết với Đào Nghị, lúc này lại đáp lời, những người khác cũng lục tục theo sau, “Tôi cũng có thể”, “Tôi nữa”, Đào Nghị thấy vậy thì quẫn bách vô cùng.

Trần Mai Âm yếu ớt mở miệng, “Trò chơi còn chưa bắt đầu đã muốn ly gián, tôi nói này Đào Nghị, cậu có phải sát thủ hay không vậy?” Hơn mười ánh mắt sắc bén đồng loạt hướng lại đây, ngay cả Triệu Phong Hoa ngồi bên cạnh Đào Nghị cũng không khỏi nhìn lên nhìn xuống gã vài lần, tựa hồ cũng đang tự hỏi.

Đào Nghị nóng nảy, sợ bị gϊếŧ oan nên trả lời ngay, “Đương nhiên tôi không phải, tôi cũng có thể làm được, có sao nói vậy, tuyệt đối không vu oan cho người vô tội!”

“Như vậy, điều thứ nhất, chúng ta đã đạt thành nhận thức chung, thứ hai.” Triệu Gia Duyệt nói, “Tôi hi vọng những người có thể sống sót thoát ra ngoài kia, sẽ mang tất cả những gì phát sinh tại đây truyền bá bằng tất cả các phương thức truyền thông, nói cách khác, dùng tất cả biện pháp, không thể để kẻ hại người trong biệt thự này tiếp tục tồn tại!”

Triệu Gia Duyệt nói như vậy, kiên định nhìn về phía Huyền Vũ, mà Huyền Vũ chỉ cười cười với cô, có vẻ không phật ý.

“Cuối cùng, tôi cũng muốn nói với vị sát thủ kia, tôi không biết vì lý do gì cậu muốn gϊếŧ chúng tôi, nhưng tôi nhất định sẽ dốc hết sức chiến đấu với cậu!”

Triệu Gia Duyệt nói xong, Huyền Vũ cũng đồng thời mở miệng, “Đến giờ rồi.”

Tất cả mọi người ngồi thẳng lưng, nhìn Huyền Vũ.

Huyền Vũ nói, “Vậy thì…”

“Khoan đã!” Liêu Thiên Kiêu đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Xà Thất Yêu lập tức cảnh giác nhìn quanh, chỉ sợ hành động này của Liêu Thiên Kiêu chọc giận Huyền Vũ, “Sao thế?”

Liêu Thiên Kiêu nói, “Tôi có nghi vấn.” Hắn không chớp mắt đối mặt với Huyền Vũ, “Trò chơi này có mấy sát thủ?”

Tất cả đều kinh ngạc, bao gồm cả Triệu Gia Duyệt, tựa hồ không ai nghĩ đến chuyện sát thủ có lẽ không chỉ có một người. Một lát sau, Huyền Vũ cười đáp, “Xin lỗi.”

Triệu Phong Hoa nhíu mày, “Ý của ông là trò chơi này có khả năng có nhiều sát thủ?”

Huyền Vũ vẫn mỉm cười, “Xin lỗi.” Không khẳng định, cũng không phủ định. Không khí lại trầm xuống, ai cũng lo sợ, không biết vận mệnh gì đang chờ đợi mình.

Xà Thất Yêu nói, “Bắt đầu đi, bắt được hung thủ sớm thì kết thúc sớm.”

Những người khác đều quay sang nhìn Xà Thất Yêu, khi nãy bọn họ không biết người này, chỉ cảm thấy y vừa ngạo mạn vừa đáng ghét, nhưng sau khi nghe Huyền Vũ gọi y là Thất thiếu gia, lại biết y là cảnh sát duy nhất trong trò chơi, ai cũng đặt rất nhiều hi vọng vào y, cơ hồ xem y là cây cọc gỗ giữa dòng nước lũ, nhưng đối với Liêu Thiên Kiêu quan hệ tốt với Xà Thất Yêu thì lại càng hâm mộ, ghen tị, căm hận.

Huyền Vũ nói, “Được, bây giờ tuyên bố quy tắc cụ thể của trò chơi.

Trò chơi Sát nhân hiện thực, chết trong trò chơi sẽ chết ngoài đời. Quan tòa 1 người, cảnh sát 1 người, thầy thuốc 1 người, thân phận của 3 người đã xác định, những người còn lại là sát thủ và dân thường, ngoại trừ quan tòa không thể gϊếŧ, cảnh sát, thầy thuốc đều có thể gϊếŧ. Trò chơi tiến hành như sau:

Một, quan toà tuyên bố khẩu lệnh, ‘Trời tối, mời nhắm mắt’, tất cả nhắm mắt. Quan toà tuyên bố ‘Sát thủ mở mắt’, sát thủ mở mắt, chỉ ra người muốn gϊếŧ. Quan toà tuyên bố ‘Sát thủ nhắm mắt, cảnh sát mở mắt’, cảnh sát xác nhận sát thủ. Quan toà tuyên bố ‘Cảnh sát nhắm mắt, thầy thuốc mở mắt’, thầy thuốc sử dụng đặc quyền cứu sống một người đang có mặt, hoặc đợi lượt tiếp theo.

Hai, quan toà tuyên bố ‘Bình minh, mời mở mắt’, tất cả mở mắt, quan toà tuyên bố tình hình thương vong. Nếu cảnh sát xác nhận đúng hung thủ, cục phá, nếu cảnh sát chưa xác nhận đúng hung thủ, sát thủ tiếp tục ẩn nấp, chuyển sang quá trình người chết để lại lời trăng trối, tất cả cùng phân tích, bỏ phiếu lựa chọn sát thủ, nếu sát thủ chết, cục phá, nếu không phải sát thủ, người bị oan chết, đao phủ ra tay.

Ba, quyền cảnh sát ba lần, quyền thầy thuốc một lần, sát thủ chết, cục phá, toàn bộ dân thường chết, cục thành.

Bốn, tự ý mở mắt trong trò chơi, lén lút trao đổi riêng, chết.

Bây giờ…”

Huyền Vũ cố ý dừng một lát, khoảnh khắc bỏ lửng khiến cả căn phòng yên tĩnh trở lại, ai cũng như bị đông cứng, không ai nhúc nhích, thậm chí cả hô hấp cũng bất giác khẽ khàng, như thể trong căn phòng này hoàn hoàn không có một bóng người, chỉ có những tên đao phủ hoặc cầm kiếm, cầm trượng, cầm đao, cầm giáo… im lìm mà u ám đứng quanh bàn, bao trùm áp lực lên tất cả. Huyền Vũ lần lượt nhìn qua từng người, gói gọn từng biểu cảm kinh hoảng, chết lặng, kiên định, âm hiểm, ác độc vào trong đáy mắt, sau đó, bình thản tuyên bố, “Ready, go!”

Hết chương 12.