Chương 7: CHẶN HẾT ĐƯỜNG SỐNG

Chu Hi Văn kiểm tra Kinh Sở Tiêu xong mới xuống nhà ăn, hắn chỉ sốt còn lại vết thương không bị viêm.

Kinh Tử Văn nấu rất nhiều món nhưng toàn là món ăn đạm bạc.

"Cậu này cậu tên gì thế. Trông có chút quen"

"..." Kinh Tử Văn coi cô như không khí đến miệng cũng khồng thèm mở ra trả lời

"Xem ra cậu thích tôi"

"Gì? Tôi không thích cô"

"Còn biết nói à? Tưởng là bị sao nữa chứ"

"Kinh Tử Văn"

"A...à. Tên nhóc thối lớn dị rồi còn không nhận ra tôi?"

Chu Hi Văn liền nhớ ra, năm xưa Kinh Sở Tiêu từng dắt em trai đi gặp cô một vài lần. Nhưng tên này coi mọi người như không khí, chỉ đeo cặp kính dày cui mà cắm đầu vào sách.

Kinh Tử Văn lớn lên khá giống Kinh Sở Tiêu ngày xưa. Chỉ có đều trông hiền lành hơn, chững chạc hơn anh của hắn.

"Không quen biết cô"

"..."

Không khí trong nhà ăn đột nhiên trùng xuống. Chu Hi Văn ăn một miếng lại hỏi tiếp

"Bây giờ anh ấy đang làm gì?"

"Lính đánh thuê"

Chu Hi Văn rớt chiếc muỗng trong tay xuống. Một người từng là niềm tự hào của đất nước, vậy mà bây giờ lại làm lính đánh thuê.

Phải nói lính đánh thuê cũng được coi là một phần tử tội phạm.

Là người đã hi sinh cho đất nước cô không nghĩ Kinh Sở Tiêu lại chấp nhận làm chuyện như vậy.

"Th...thật sao? Anh ấy giỏi như vậy, tại sao không kiếm việc hợp pháp làm"



Hèn gì hắn nhất quyết không đến bệnh viện. Vì nếu điều tra ra vấn đề không phải do hắn làm. Nhưng thân phận bây giờ cũng sẽ khiến hắn rắc rối.

Đây cũng có lẽ là nguyên nhân cô khó điều tra ra tin tức của hắn. Hắn như bóng ma vậy, chỉ sống trong bóng tối.

"Hợp pháp? Thật nực cười. Sau khi anh ấy tỉnh lại. Mấy người liền đã làm gì anh ấy? Đến đe doạ. Cả công việc bốc vác ở vùng hẻo lánh người ta cũng không nhận anh ấy"

Kinh Tử Văn nhắc đến chuyện này lại có chút tức giận. Hắn nghiến răng cót két nói. Mà Chu Hi Văn vẫn không hiểu hết ý tứ tròn lời nói của Kinh Tử Văn.

Năm đó sau khi bị thương nặng, nằm trong phòng hồi sức mấy tháng liền.

Tỉnh dậy liền có người trong quân đội đến nói chuyện. Họ nói kế hoạch không thành công nên hắn không được ban thưởng.

Nhưng điều Kinh Sở Tiêu thấy vọng nhất là hắn bị buộc ký giấy buộc giải ngũ. Với lý do thương tật quá lớn không còn khả năng phục vụ.

Tất cả công lao 4 năm trời của hắn đổi lại bị buộc giải ngũ. Cùng những thương tật nặng trên khắp người.

Kinh Sở Tiêu không hiểu hắn đã làm gì sai. 4 năm hắn hi sinh, không ít cuộc truy bắt thành công. Nhưng hắn vẫn bị bỏ rơi.

Thất vọng tột cùng, người hắn yêu nhất cũng biến mất tăm tiêu.

Sau khi gần hồi phục, Kinh Sở Tiêu liền rời thành phố này về quê.

Lại không nghĩ công việc sau khi giải ngũ lại khó xin như vậy. Hắn chân dài vai rộng, xin vào làm nhiều chỗ nhưng chỉ một hai hôm liền bị đuổi đi không lý do.

Công việc bưng gạch ngoài công trường khổ cực hắn đều đã làm qua. Nhưng cũng vài hôm liền bị thôi việc. Những bác già trong công trường cũng thấy lạ kỳ nhưng chẳng dám lên tiếng.

Vừa tàn tật vừa thất nghiệp khiến hắn hoài nghi có phải mình bị ai đó gây sức ép.

Em trai hắn đi học cũng hay bị người khác khó dễ. Đến cả giảng viên đều làm khó em trai hắn.

Không lâu sau có người tìm đến hắn. Hỏi hắn có muốn làm lính đánh thuê. Để trang trải cuộc sống của hai anh em. Hắn gật đầu nhận lời.

Kinh Tử Văn vẫn nhớ như in hắn không thường hay hút thuốc. Nhưng sau khi nhận việc làm lính đánh thuê hắn hút rất nhiều.

Một lần liền hút hết cả bao thuốc, lần đó hắn ngoài ban công nhìn xa xăm. Thấy Tử Văn đến hắn dùng thủ ngữ nói

"Thì ra ngay từ đầu ông ấy đã không thích anh. Nên mới triệt đường sống như thế. Tử Văn anh xin lỗi em nhé, thời gian qua em chịu khổ rồi"

Kinh Tử Văn nghe liền hiểu vấn đề. Có ai đó đã nói cho Kinh Sở Tiêu biết, ba của Chu Hi Văn làm đại tướng trong quân đội không thích hắn. Chuyện hắn không tìm được việc làm cũng do ba Chu Hi Văn gây ra.

Cuộc sống bắt đầu có thu nhập. Kinh Tử Văn cũng đi học lại đại học. Trước đó anh phải lo cho người anh của mình còn kiếm tiền cho nên Tử Văn đã bảo lưu kết quả.



Học y rất mất tốn kém nhưng đây là ước mơ từ nhỏ của Kinh Tử Văn. Lớn lên anh càng ước mình thành bác sĩ nhanh hơn vì...

Làm lính đánh thuê cũng gặp không ít nguy hiểm. Nếu đem vết thương đến bệnh viện sẽ rắc rối rất lớn.

Kinh Tử Văn vẫn nhớ như in ngày đó. Khi trở về nhà thấy Kinh Sở Tiêu nằm sấp trong phòng khách, mình mẩy đầy máu me.

Kinh Sở Tiêu không cho anh gọi xe cấp cứu. Hắm năn nỉ em trai gấp đạn ra cho mình.

Kinh Tử Văn nghe xong liền hoảng sợ. Hắn không sợ tay nghề yếu, chỉ sợ lỡ vết thương nhiễm trùng rất mệt.

Nhưng gì tính mạng anh trai hắn vẫn gắp đạn ra.

Không được chữa trị đàng hoàng lại. Kinh Sở Tiêu sốt liên tục một tháng trời. Vết thương như dự đoán bị nhiễm trùng liên tục.

Sau này khi có tiền dư giả một chút. Hai anh em hắn liền đầu tư phòng ốc y tế tại nhà nhiều hơn.

Những điều này Chu Hi Văn đều không hề biết. Cô nghĩ anh cảm thấy không còn xứng với mình liền muốn trốn đi.

Nhớ lại những ký ức đau thương ấy, Kinh Tử Văn buông đũa không ăn nữa. Anh múc một tô cháo định đem lên cho anh mình.

"Để tôi đem cho" Chu Hi Văn giành lấy muốn có cơ hội ở cùng Kinh Sở Tiêu nhiều hơn.

"Đây đợi anh ấy tỉnh liền cho anh ấy ăn. Thuốc giảm đau ở hộc bàn giường ngủ

"Biết rồi"

Đi lên tầng cửa phòng không đóng kín. Qua khe cửa cô thấy Kinh Sở Tiêu đã tỉnh hắn lấy nửa vỉ thuốc ra tay, một lần liền cho vào hết trong miệng.

"Sở Tiêu đây là thuốc giảm đau không thể uống nhiều như vậy"

Kinh Sở Tiêu đã nuốt hết, gương mặt vẫn còn tái nhợt. Hắn ra hiệu nói

"Không vấn đề gì" Chu Hi Văn cũng phục vụ tròn quân đội cô vừa nhìn liền hiểu thủ ngữ của hắn.

Chu Hi Văn ngồi xuống bên cạnh hắn cô muốn biết những năm qua hắn đã trải qua những gì.

Nhìn vào sâu trong mắt Kinh Sở Tiêu nhiều năm về trước có lẽ chỉ có một mình Chu Hi Văn. Nhưng bây giờ ánh mắt ấy đã trở nên mệt mõi biết bao nhiêu.

Kinh Sở Tiêu của cô chắc là đã quá mệt mõi rồi.