Chương 2: Thái tử địch quốc quá dính người

Thời điểm lần nữa mở to mắt, hệ thống đang ở một gian phòng có vẻ thuộc về cổ đại, hắn ngồi quỳ trên mặt đất, trước mặt là một bức họa chưa hoàn thành được cuộn tròn, màu đen sơn thủy, mây mù lượn lờ, xa xưa tĩnh lặng, chỉ liếc mắt một cái liền có thể đoán người này là một họa sư lợi hại.

Hệ thống vươn tay chạm một chút, nháy mắt nét mực đã dính vào đầu ngón tay, Mặc Tứ nhìn nhìn ngón tay thon dài mảnh khảnh của chính mình, tay trắng nõn thon dài, móng tay mượt mà, giống như vỏ sò tinh xảo, trông rất đẹp mắt.

Hệ thống nhớ tới kĩ năng khuynh quốc khuynh thành gì kia, yên lặng không nói gì.

Hắn đứng dậy, đi đến một bên thau rửa mặt, thong thả ung dung rửa tay, thời điểm cẩn thận lau khô tay, liền phát hiện một cái gương đồng……

Trong gương mỹ nhân mày kiếm nhíu lại, ngũ quan tinh xảo khí chất ôn nhuận, đôi mắt đen nháy như chứa đựng cả sao trời, thật là ứng với câu khuynh quốc khuynh thành, đẹp đến động lòng người, lại mang hơi thở nho nhã tựa như một quyển sách.

Đối mặt với mỹ nhân khuynh thành, hệ thống như cũ không dao động.

【 Ngươi sao rồi? Ta sẽ truyền đạt lại tin tức và nhiệm vụ nha! 】

Hệ thống: Ân.

【 Nhiệm vụ thứ nhất bắt đầu, thỉnh ký chủ tiếp thu tư liệu [buồn cười]】

【 Bối cảnh thế giới -- cổ đại. 】

【 Nhiệm vụ -- tìm ra dị thế giả, cứu vớt nguyên tắc thế giới 】

【 Nhiệm vụ ngược tra -- đạt một trăm điểm giá trị phẫn nộ của nam nữ chính 】

【 Thân phận ký chủ —— Thất Hoàng Tử Thịnh Quốc, phong hào Khuynh Vương. 】

【 Tư liệu truyền đạt kết thúc, còn lại tự lo, thỉnh ký chủ bắt đầu nhiệm vụ. 】

Hệ thống:……

【 Mau khen ta ~ Mau khen khen ta ~~ Ta lần đầu tiên truyền đạt thế nào ~】

Hệ thống: Ngươi giống như có rất nhiều chuyện cũng chưa nói.

【 Bởi vì ta cảm thấy không quan trọng! 】

Hệ thống xoa xoa giữa mày: Ngươi về sau đem tư liệu gửi trực tiếp cho ta, không cần ngươi tuyền đạt.

【 Nga QwQ 】

Trước bàn tranh thuỷ, những điểm sáng bắt đầu ngưng tụ, cuối cùng thay đổi thành một quầng sáng trong suốt, duỗi tay chạm đến là có thể đọc được.

Hệ thống xem như hài lòng, bắt đầu nghiêm túc xem tư liệu của quyển ngôn tình cổ đại này.

Một bên Thịnh Phi Ngang nhàn đến nhàm chán, lại bắt đầu lải nhải.

【 Hệ thống a, ngươi có muốn ta cho ngươi một cái tên không, chứ kêu như thế này thật là khó nghe! 】

Hệ thống bất động như núi: Ta có tên.

【 A? Ngươi cư nhiên có tên? Không gạt người? Xác định không phải danh hiệu linh tinh? 】

Hệ thống ánh mắt ngắn ngủi mê mang một chút, mới bình tĩnh nói: Ta kêu Mặc Tứ.

【 Ngọa tào, kinh thiên động địa, ngươi cư nhiên có tên, hơn nữa nghe thật phong tao, không phục ╭(╯╰)╮】

Mặc Tứ…… Ở trong lòng mặc niệm một lần, đột nhiên xuất hiện hai chữ, hệ thống liền vui sướиɠ lấy tên này.

【 Ngươi nếu kêu Mặc Tứ, ta đây đã kêu hệ thống Cự Vô Bá! ︿( ̄︶ ̄)︿】

Mặc Tứ:……

【 Uy, ngươi vì cái gì không để ý tới ta , ta lần đầu tiên làm hệ thống phân phát nhiệm vụ rất khẩn trương, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy mới lạ sao? 】

【 Ngươi có thể hay không để ý ta! 】

Mặc kệ tên gia hỏa đang la hét ồn ào, Mặc Tứ như cũ bình tĩnh tiếp tục đọc sách, định lực có thể so với nhập định.

Xem xong, Mặc Tứ suy tư, Khuynh Vương bởi vì thân thể yếu nhược trên cơ bản đều ở tại tế thiên đàn Thịnh Quốc, là một Vương gia nhàn nhã, cũng không cần quan tâm, tham dự đại sự quốc gia, nhưng bởi vì huynh trưởng là Thái Tử, mẫu thân là Hoàng Hậu, muội muội lại là viên ngọc quý được thánh thượng sủng trong tay, cho nên sống rất khá.

Đại khái qua một thời gian, Khuynh Vương liền sẽ bị triệu hồi vào cung, sau đó sẽ cùng Thái Tử đi bái phỏng nước láng giềng Cẩm Quốc, cũng chính là lúc này gặp được nữ chính, nhất kiến chung tình.

Nhưng Khuynh Vương chỉ là nam nhị, nữ chính cùng nam chính phân phân hợp hợp, dây dưa không rõ, mỗi lần nữ chính bị thương đều là hắn chiếu cố, có ủy khuất liền tìm tới hắn.

Kết cục lại là nhìn người tâm tâm niệm niệm được người khác ôm ấp, cuối cùng tiếc nuối không nói, còn bị nam chính chỉnh chết, cuối cùng rơi vào hoàn cảnh nước mất nhà tan.

Mà hắn hiện tại chỉ cần chờ thời cơ tới là được.

Rảnh rỗi không có việc gì, Mặc Tứ bắt đầu xem xét nhân vật Khuynh Vương, đại khái là bệnh lâu thành thầy, có một chút hiểu biết về y thuật, nhưng thân thể đích thực quá suy ngược, cầm kỳ thư họa đều tốt, bảy tuổi đoạt danh hiệu Trạng Nguyên, nổi danh khắp thiên hạ, được mọi người yêu mến.

Dù sao cũng vì nữ chính lao tâm lao lực tâm xây đựng hình tượng nam nhị hoàn mỹ.

Mặc Tứ tính toán thời gian, viết thư phái người suốt đêm đưa đến kinh thành, giao đến tay Hoàng Hậu. Sau đó liền bắt đầu xem xét dược liệu cổ đại, thuận tiện chuẩn bị một ít đồ vật, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

‘Hệ thống Cự Vô Bá‘ có điểm nhàm chán 【 Đại ca, ngươi vừa mới làm gì? 】

“Chỉ là nói không có việc gì liền bói toán, chí thân khủng thương, làm cho bọn họ cảnh giác một chút thôi.” Tế thiên đàn cũng không phải để bày trí, Hoàng Hậu tự nhiên sẽ coi trọng.

Dựa theo cốt truyện gần nhất Thái Tử sẽ bị trọng thương một lần, cuối cùng phải để cho đệ đệ qua nước láng giềng bái phỏng, hơn nữa còn mắc phải bệnh tim, khi biết tin kinh thành bị phá, khó thở dẫn đến tim đập nhanh mà chết, khiến hoàng cung như rắn mất đầu, mới có thể để cho nam chính dễ dàng diệt Thịnh Quốc.

Lần này, liền bắt đầu viết lại từ đay.

Bằng không, như thế nào có thể hảo hảo ngược tra, tranh thủ kiếm giá trị phẫn nộ?

Bất quá năm ngày sau, khi Mặc Tứ bắt đầu dựa theo phương thuốc, bắt đầu chế tạo 73 loại thuốc mỡ chữa thương, Tế thiên đàn quản sự vội vàng mà đến “Khuynh Vương, Thái Tử đã xảy ra chuyện!”

Mặc Tứ dừng một chút, không nói gì.

Quản sự có chút sốt ruột “Hoàng Hậu đã phái người tới đón ngài, xe ngựa ở bên ngoài, Khuynh Vương ngươi vẫn nên chạy nhanh đi xem Thái Tử đi.”

Mặc Tứ nhíu mày “Câm miệng!”

Quản sự nghẹn họng, lập tức cúi đầu, hiếm khi không nói nhiều lời.

Mặc Tứ đem thành quả mấy ngày nay chế tạo được gói mang đi, không có thu thập quần áo, dụng cụ cá nhân, trực tiếp lên xe ngựa.

Tế thiên đàn cách kinh thành khoản bốn canh giờ, xe ngựa vững vàng chạy, cuối cùng ổn định vững chắc ngừng ở trước phủ Thái Tử.

Mã phu người lập tức nhảy xuống, vén mành lên.

Mặc Tứ xoa xoa đầu mơ màng sắp ngủ, nhíu mày xuống xe, chính mình động thủ xách theo một cái tay nải vào phủ Thái Tử.

Bất quá một canh giờ, toàn bộ kinh thành người đều biết Thái Tử bị thương, Khuynh Vương trở về xem Thái Tử --

Tiểu cô nương tiểu tức phụ nhóm tức khắc náo nhiệt lên, trang điểm hoa hòe lộng lẫy đi dạo ở Thái Tử trước phủ, ý đồ có thể tới cái ngẫu nhiên gặp được.

Mặc Tứ được dẫn một đường thẳng tới phòng Thái Tử, lúc này người đều đầy đủ hết, Mặc Tứ gật gật đầu “Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng huynh.”

Bởi vì thân thể suy yếu, Khuynh Vương từ nhỏ liền không cần thực hiện lễ quy, cũng tiện nghi Mặc Tứ hành động.

Hoàng Thượng chỉ gật gật đầu, Hoàng Hậu thật muốn xem xem nhi tử nàng có khỏe không, chỉ là đại nhi tử còn sống chết chưa rõ, trong lòng lo lắng, không thể nào quan tâm chuyện khác.

Rốt cuộc một đứa là lớn lên ở bên người, một đứa là rất ít gặp mặt, hai nhi tử bên nào nặng bên nào nhẹ nhìn là hiểu ngay.

Mặc Tứ bình tĩnh vào phòng, thong thả ung dung đem tay nải mở ra “Nơi này có dược, các ngươi trước thao cho Thái Tử.”

Ngự y chần chờ một cái chớp mắt, vẫn là tiến lên nhìn nhìn lọ dược, thấy mặt trên viết ‘ Ngưng Huyết Tán ‘, cầm lấy tới xem thử, tức khắc tinh thần chấn động, hai mắt tỏa ánh sáng “Xin hỏi Khuynh Vương đây là từ đâu lấy dược? Có dược từ ai?”

Mặc Tứ nhíu mày, lãnh ngạnh nói “Đổi dược!”

Ngự y cứng đờ, mới nước mắt lưng tròng quay đầu đi đổi dược cho Thái Tử, còn trộm yên lặng nếm thử, ân, quả nhiên là dược thất truyền ‘ Ngưng Huyết Tán ‘.

Dược này cùng với tài liệu về Ngưng Huyết Tán giống y nhau, chỉ là tinh luyện quá mức với rườm rà, dần dà trở thất truyền, mấy cái ngự y nhìn thấy thứ hiếm lạ, vây một chỗ nghiên cứu.

Mặc Tứ chính mình động thủ lại lấy ra một viên thuốc, trực tiếp nhét vào trong miệng Thái Tử, không quá mười lăm phút, Thái Tử từ từ tỉnh lại, con ngươi đen nhanh hiện lên nét mê mang ngắn ngủi.

“Hoàng huynh!” Mặc Tứ kêu.

“Thất Đệ?” Thái Tử nhíu mày “Một đường trở về an toàn không?”

Mặc Tứ gật gật đầu, đem tay nải tới chính mình dặn dò, Thái Tử nghi hoặc trong ánh mắt, dựa vào gối nói “Đưa cho hoàng huynh, hoàng huynh nhớ rõ đúng hạn uống thuốc.”

Ngự y bên cạnh ánh mắt tỏa sáng, động tác nhất trí nhìn chằm chằm tay nải.

Thái Tử khụ một tiếng, yên lặng để tay lên trên tay nải, tuyên bố chủ quyền.

Biết được Thái Tử tỉnh lại, Hoàng Thượng Hoàng Hậu đều tiến vào quan tâm săn sóc, Mặc Tứ thối lui đến một bên không lên tiếng.

【 Chậc chậc chậc, Mặc Mặc ngươi giống như không được sủng ái! 】

Mặc Tứ: Nuôi bên người sẽ luôn thân cận hơn, lại nói tình thân đối với ta mà nói cũng không có chỗ tốt gì.

【 Thân nhân, bằng hữu, người yêu đều là những người không thể thiếu, như thế nào lại không có chỗ tốt. 】

Mặc Tứ: Tình cảm sẽ che mất đi lý trí, làm ta vô pháp đưa ra phán đoán chính xác, thậm chí ảnh hưởng đến kế hoạch của ta.

【……】

【 Ngươi sống quá lý trí cũng không tốt, đôi khi sẽ thực mệt mỏi! 】

Mặc Tứ: Không, ta ngược lại thực may mắn, ta không dám tưởng tưởng mình sẽ ngu xuẩn giống như ngươi.

【 Lại tuyệt tuyệt giao lần nữa! 】

Thái Tử còn ở bên kia trấn an Hoàn Hậu khóc sướt mướt “Ít nhiều nhờ có mẫu hậu nhắc nhở, hài nhi vẫn luôn đề cao cảnh giác, cho nên chỉ bị thương ngoài da, sẽ nhanh tốt lên thôi, người xem, còn có dược do Thất Đệ đưa tới đây.”

Hoàng Hậu cuối cùng cũng nhớ tới đứa con trai này, quay đầu lại oán trách nói “Tiểu Thất ngươi đứng xa như vậy làm cái gì?”

【 Tiểu Thất, phốc ha ha, thần khuyển Tiểu Thất ha ha ha……】

Mặc Tứ lạnh nhạt, đạm thanh nói “Gần nhất có chút cảm lạnh, sợ lây bệnh cho mọi người.”

Hoàng Hậu có chút xấu hổ, nhéo nhéo khăn tay, quay đầu lại đối với Thái Tử nói “Lần này nên đa tạ thất đệ ngươi, là hắn gởi thư bói toán, ta mới biết mà nhắc nhở các ngươi.”

Thái Tử hơi hơi nhướng mày “Đa tạ thất đệ.”

Mặc Tứ gật đầu “Khách khí.”

Hảo cảm của Hoàng Thượng đối với hai nhi tử đều không tồi, chính là yêu cầu bảo trì uy nghiêm, chỉ có thể nói “Về sau liên lạc với nhau nhiều một chút, dù sao cũng là huynh đệ.”

Thái Tử cùng Mặc Tứ đồng ý, Hoàng Thượng liền nói “Nếu Tiểu Thất cũng đã trở về, liền ở lại đây mấy ngày, bồi mẫu thân ngươi cho thật tốt.”

“Ân.” Mặc Tứ nói “Hài nhi sẽ ở nơi này cùng hoàng huynh.”

Hoàng Hậu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cùng Hoàng Thượng rời đi, không có nói nhiều lời.

Thái Tử trấn an “Phụ thân từ trước đến nay luôn nghiêm khắc, đệ đừng để ở trong lòng.”

“Không dám.” Mặc Tứ xoa xoa giữa mày “Ta đây tới khách phòng, hoàng huynh nghỉ ngơi.”

Thái Tử gật gật đầu, nhìn người đi xa, mới có chút bất đắc dĩ thở dài, theo thời gian trưởng thành, Thất Đệ của hắn càng ngày càng lạnh nhạt.