Chương 4: Thái tử địch quốc quá dính người

Một đêm mộng đẹp.

【 Rời giường nhanh, rời giường nhanh, rời giường nhanh lên!!! 】

Mới sáng sớm Cự Vô Bá đã từ trong không gian chui ra, ghé vào bên tai Mặc Tứ hét to.

Sau khi Mặc Tứ trở thành người, thích nhất chính là ngủ, trước kia chỉ có ngủ đông, kỳ thật là không đủ, đại não lúc nào cũng ở trạng thái chờ thức tỉnh, căn bản không có giống như bây giờ, được ngủ ngon lành.

Đây có lẽ là điều hắn thích nhất khi trở thành con người, ân, đúng vậy, hắn đã dần dần bắt đầu có thiện cảm với con người rồi, hơn nữa hình như có một chút thích thích……

Bị đánh thức, Mặc Tứ nhíu mi lại, híp mắt đẩy hamster ra.

【 Uy uy uy, tốt xấu gì cũng quan tâm người ta một chút đi chứ? Ngươi có thể hay không giải trừ quyền hạn cho ta đi, ta không muốn làm hamster đâu! 】

Mặc Tứ:……

Hắn cuối cùng vẫn là bị đánh thức, ngồi dậy, xoa xoa lỗ tai, ngáp một cái thật lớn.

Đối với người thích ngủ mà nói, đánh thức bọn họ chính là tội ác tày trời, cho nên Mặc Tứ cũng bắt đầu sinh khí.

Ân, cho nên hắn cuối cùng đem hamster nhốt vào không gian, không cho hắn ra ngoài nữa.

Đây là quyền khống chế quan trọng nhất.

【 QwQ 】

Được người hầu hạ rửa mặt thay quần áo, Mặc Tứ không nhanh không chậm dùng bữa, sau đó giải trừ thuật cấm ngôn cho Cự Vô Bá.

【 Ngọa tào, ta thiếu chút nữa bị người bức chết, mau cho ta đi ra ngoài, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ngươi trả là quyền khống chế cho ta! 】

Mặc Tứ: Còn náo loạn nữa không?

Một câu, Cự Vô Bá nháy mắt lo sợ 【 Không dám nữa QwQ 】

Mặc Tứ: Ngươi muốn thay đổi hình dáng?

【 Ân QwQ 】

Mặc Tứ: Cũng được, nhưng mỗi thế giới chỉ có thể thay đổi một hình dáng, ngươi đồng ý không?

【 Đồng ý QwQ 】

Cự Vô Bá vô cùng ủy khuất, mỗi lần nói chuyện đều mang biểu tình uất ức.

Mặc Tứ: Bởi vì ngươi vừa mới đánh thức ta, thế giới này cứ ở hình dáng hamster đi. Dù sao cũng không ai thấy ngươi.

【 Có thể hay không từ từ thương lượng, dù sao chúng ta cũng có thể xem là bạn tốt mà! 】

Mặc Tứ: Chẳng lẽ không muốn?

【 QwQ Cuộc sống thật đáng sợ! 】

Dỗi vài câu, Mặc Tứ tâm tình mới tốt lên một chút, dưới sự bảo vệ của phó tướng ngồi vào xe ngựa, hắn hôm nay chuẩn bị ở trên xe ngựa luyện đan.

【 Mặc Mặc mau xem, bên ngoài có một đôi chủ tớ cơ tình bắn ra bốn phía! 】

Mặc Tứ:……

Không biết như thế nào, đột nhiên nhớ tới một câu, trong mắt hủ người người đều gay.

【 Thật mà, Mặc Mặc ngươi mau xem một chút! Xem một chút xem một chút! 】

Mặc Tứ xoa xoa giữa mày, cuối cùng bất đắc dĩ mới mở ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Ở ven đường quả nhiên có một đôi chủ tớ kỳ quái..

Một người hầu nam toàn thân mặc đồ đen đang lôi kéo ống tay áo nam nhân phía trước, biểu tình vô cùng bi thương, trong miệng tựa hồ vẫn đang nói cái gì đó.

Thân là chủ tử, người bị túm chặt ống tay áo cũng không giận, nhưng vẫn kiên định tiếp tục đi con đường của mình.

Hơn nữa đôi chủ tử này khí thế không phải bình thường, lông mày lạnh lẽo nhăn lại, cầm trong tay là một thanh bảo kiếm của nhân sĩ giang hồ.

Người chủ nhân nhíu mày quay đầu lại, biểu tình hung ác tựa hồ chuẩn bị hù dọa tên người hầu một chút, kết quả lại ngoài ý muốn mặt đối mặt với Mặc Tứ.

Người nọ ngẩn ra, lập tức khôi phục vẻ mặt vô biểu tình, xa xa gật đầu, xem như chào hỏi.

Mặc Tứ gật đầu lại, mặc kệ tiếng thở dài tiếc nuối của Cự Vô Bá mà đóng cửa lại, bị người ta phát hiện, sợ là không thể lại tiếp tục rình xem, bằng không chính là thất lễ.

Cự Vô Bá trong đầu bắt đầu não bổ ‘ Chủ tớ chi gian ’‘ Chủ tử bá đạo yêu ta ’‘ Ta yêu ngươi tiểu người hầu của ta ’

Mặc Tứ: “……”

Xe ngựa càng lúc càng xa, nam nhân quay đầu lại mặt vô biểu tình nhìn người sau lưng “Thấy không, hắn hướng ta gật đầu!”

Đối mặt với khuôn mặt vô biểu tình mà khoe khoang của chủ tử, hắc y cảm thấy thật tuyệt vọng.

Cái này có gì đáng đắc ý đâu, chủ tử ngươi nếu muốn thì sẽ có rất nhiều mỹ nhân xếp hàng chờ gật đầu cho ngươi xem, người như thế nào cứ thích thượng……thích thượng nam nhân kia chứ……

Xe ngựa bắt đầu tăng tốc, lung lay rất là thoải mái, Mặc Tứ nửa híp mắt, mơ màng sắp ngủ.

Chính ngay lúc sắp ngủ thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn “Hộ giá --”

Mặc Tứ nháy mắt không còn buồn ngủ nữa “……”

Nhìn sắc mặt đen như mực của Mặc Tứ, Cự Vô Bá giả chết không dám nói lời nào.

Mặc Tứ ngồi bên trong, chỉ có thể nghe thấy bên ngoài binh mã hí vang, từng trận la hét, rất là náo nhiệt.

Ở ngay cạnh xe ngựa một phó tướng vừa chiến đấu với thích khách vừa dặn dò “Điện hạ nhất định đừng ra đây, ta nhất định sẽ bảo hộ người an toàn.”

Mặc Tứ mặt lạnh nhạt.

Bên ngoài chém gϊếŧ rất là tàn khốc, chỉ là những người đi theo bảo hộ lần này không phải là binh lính bình thường, đều là người có nội công thâm hậu, bất quá vẫn có ba kẻ thoát ra được khỏi vong vây lao tới xe ngựa.

Phó tướng tức khắc giận dữ, rút kiếm ngăn ba người lại, chỉ là một người rốt cuộc cũng không đủ sức, Mặc Tứ cho Thịnh Phi Ngang xem xét tình huống ở bên ngoài, cảm nhận được bên người còn có ám vệ bảo hộ, liền bất động như núi.

Bên ngoài tình huống thật không xong, loạn trong giặc ngoài, toàn bộ đội ngũ đều rối loạn, ngựa bắt đầu bất an dậm vó ngựa loạn xạ, xe ngựa lắc lư qua lại, Mặc Tứ chợt cảm thấy sống lưng ớn lạnh, sát khí tới gần!

Đột nhiên vách mặt sau xe ngựa bị một thanh kiếm bạc đâm xuyên qua, chưa kịp đáng tiếp, ám vệ liền đón nhận, thi triển năng lực, liền có ám vệ khác bắt đầu bảo hộ muốn đem Khuynh Vương ra bên ngoài, đưa đi.

Vừa ra khỏi thùng xe liền vỡ tung thành nhiều mảnh, Mặc Tứ được che chở, bình tĩnh ra lệnh “Bộ binh bày trận, kỵ binh bọc đánh!”

Phó tướng ngẩn người, mới vội vàng hô to một tiếng, lớn tiếng truyền đạt xuống. Nguyên bản binh mã đang hỗn loạn, dần dần tụ lại, bắt đầu đoàn kết.

Mặc Tứ nhìn chung quanh, vừa định truyền tiếp mệnh lệnh tiếp theo, trên eo đột nhiên có một cánh tay hữu lực ôm lấy, cả người đột nhiên bay lên khỏi mặt đất.

Mặc Tứ:……

Ý cười ở bên môi chợt lóe rồi biến mất, chưa ai kịp thấy, nam nhân kiếm trong tay còn chưa ra khỏi vỏ, liền ôm lấy người trong ngực, trực tiếp đem thích khách đang bay đến đánh rớt xuống đất, thoạt nhìn thập phần nhẹ nhàng tùy ý.

Phía sau có hắc y nhân bảo hộ, nhanh nhẹn đánh rớt ba tên, thuận thế phế bỏ đan điền của bọn họ. Kể từ đó, phó tướng trở nên không còn chỗ dùng.

Phó tướng cùng ám vệ cũng bị chỉnh đến ngốc không biết nên phản ứng như thế nào, muốn nói hai người đột nhiên xuất hiện bắt lấy Khuynh Vương cùng một phe với thích khách, nhưng nhìn lại hình như bọn họ đang giúp diệt thích khách, đây rốt cuộc là sao?

Bọn họ rốt cuộc thuộc phe nào? Có nên động thủ hay không? Phó tướng cùng ám vệ chần chờ.

Mặc Tứ rũ mắt phân phó “Đi đem đám ô hợp gϊếŧ chết ngay tại chỗ.”

Phó tướng chần chờ “Không cần lưu lại một người sống sao?”

“Không cần!” Mặc Tứ có hệ thống còn có một chút năng lực, còn cần lưu lại người sống để thẩm vấn hay sao, điều tra một phen là biết ai là kẻ đứng sau, chính là nhi tử của Hoàng Phi.

Hỗn loạn dần dần bình ổn xuống, phó tướng chỉnh đốn lại đội ngũ, Mặc Tứ cũng rời khỏi l*иg ngực của nam nhân, ngón tay nam nhân theo bản năng vuốt ve một chút, vẫn là tiếc nuối buông tay.

Hắc y nhân phía sau nhìn chằm chằm tay chủ tử, e sợ hắn thất thố trước mặt người khác, đem công tử kéo đi.

Bị Cự Vô Bá ảnh hưởng, hình ảnh này trong mắt Mặc Tứ tự động phiên dịch thành ‘ đang ghen ’, vì thế tự động kéo dài khoảng cách để người khác yên tâm.

Hắn nhìn mũi tên trên mặt đất, chắp tay thi lễ nói “Đa tạ đại hiệp đã ra tay cứu giúp! Tại hạ tự Thịnh Nguyên Khuynh.”

Thịnh Nguyên Khuynh là đại danh, vô cùng nổi tiếng ở Thịnh Quốc, ngay cả nước láng giềng cũng biết, thấy hắn không kiêng dè báo ra tên tự, nam nhân nháy mắt hơi ấm trong mắt dâng lên.

“Tại hạ Vân Thường, Khuynh Vương khách khí.” Nam nhân mắt đều không nháy nói ra tên chính mình.

Hắc y nhân đứng phía sau khóe miệng trừu trừu, đây là chủ tử hắn, tên tự chỉ có thể cho người thân quen biết thôi, thế mà chủ tử hắn lại có thể cho người mới gặp qua vài lần biết!

Hắc y nhân tỏ vẻ, chủ tử nhà mình thật là càng ngày càng không biết xấu hổ.

Mặc Tứ “Vân Thường huynh!”

“Ân!” Yên lặng lắc lắc cái đuôi vô hình, Vân Thường đang ở trạng thái hưng phấn.

Phó tướng chỉnh đốn tốt đội ngũ liền trở về, nhặt mũi tên dưới đất lên “Vương gia, mặt trên có ký hiệu, là…… Thái Tử!”

Mặc Tứ bình tĩnh “Không phải hắn.”

Phó tướng lập tức sợ hãi ôm quyền “Thuộc hạ lắm miệng!”

“Không có việc gì.” Mặc Tứ xoay người nhìn nhìn đội ngũ được chỉnh đốn tốt “Có thể xuất phát!”

“Tuân lệnh!”

Bởi vì không có xe ngựa, Mặc Tứ chỉ có thể tự mình ngồi ngựa, phía sau, Vân Thường tự động đuổi theo, phó tướng sửng sốt, còn tưởng rằng Khuynh Vương đồng ý, phân phó người dắt tới hai con ngựa.

Hắc y nhân mặt vặn vẹo, truyền âm nhập mật: Chủ tử ngươi rốt cuộc muốn như thế nào a, chúng ta cần phải đi!

Vân Thường: Không, ta không phải lạo người nhìn cơ thể nam nhân khác xong sẽ không phụ trách.

Hắc y nhân động tác lên ngựa đột nhiên lảo đảo một cái, suýt nữa rớt xuống, tức khắc bị mọi người nhìn chăm chú.

Hắc y nhân:……

Vân Thường đen mặt: Đất Đen ngươi có thể hay không chừa lại mặt mũi cho ta !

Đất Đen không nói gì, ha hả, không phải là do người làm cho ta sợ hãi hay sao! Mất mặt là do một mình ta sao?

【 Mặc Mặc, Mặc Mặc, Mặc Mặc, Mặc Mặc. 】

Mặc Tứ: Nói!

【 Ta vừa mới hỏi qua Chủ Thần, chỉ cần chúng ta hoàn thành năm nhiệm vụ chi nhánh, liền có thể đổi lấy một cái bug, đến lúc đó ta có thể xuất hiện, ta bảo đảm ta không quấy rối, ta còn có thể giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ, cầu ngươi Mặc Mặc ~~】

Mặc Tứ: Nhiệm vụ chi nhánh là gì?

【 Không biết a, dựa theo cốt truyện mà kích phát, nhưng nếu mà có gặp được nhiệm vụ chi nhánh, Mặc Mặc ngươi nhất định phải hoàn thành nha! 】

Mặc Tứ: Đã biết.

【Moa~ ta biết Mặc Mặc tốt nhất mà! 】

Mặc Tứ:……

Trên đường, Vân Thường vẫn luôn lén lút đi theo bên người Mặc Tứ, nhìn ở góc nào đều cảm thấy đối phương rất đẹp.

Vân Thường khụ một tiếng đi lên nói chuyện “Khuynh Vương chuẩn bị đi đâu?”

Mặc Tứ bình tĩnh đáp “Cẩm Quốc.”

Vân Thường cười “Nguyên lai là Cẩm Quốc, thật trùng hợp Cẩm Quốc cũng là quê hương của ta, ta cũng đang định trở về, không bằng cùng nhau đi?!”

Mặc Tứ không muốn nhiều lời, chỉ là gật gật đầu, đối với bọn họ không có ý kiến.

Đến khi mặt trời lặn mới miễn cưỡng đến được biên quan Tây Sơn, Mặc Tứ vào phủ thành chủ nghỉ ngơi, lạ ở chỗ người cả ngày nay bám theo hắn – Vân Thường – lại lựa chọn nghỉ ngơi ở khách điếm.

【 Võ lâm nhân sĩ giống nhau đều không thích quan gia. 】

Mặc Tứ gật đầu, không miễn cưỡng.

Thành chủ đêm đó rất nhiệt tình chiêu đãi, tướng quân trấn giữ biên quan cũng chơi tới gần sáng mới chịu trở về.

Mặc Tứ rốt cuộc cũng được thanh tịnh, vừa định nghỉ ngơi, Cự Vô Bá đột nhiên cả kinh kêu lên 【 Tối hôm qua tên biếи ŧɦái lại tới nữa! 】

【 Ngọa tào, hắn chính là c