Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xảo Châu

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Thư vội vàng giải thích với Khánh Dương:

"Điện Hạ, sắc mặt nô tỳ không hề khó coi, không biết vì sao Xảo Châu lại nói vậy."

Ta nhỏ giọng xin lỗi:

"Vân Thư tỷ tỷ, xin lỗi, là muội nhìn lầm, muội nói sai rồi. Điện Hạ, là lỗi của nô tỳ."

Vân Thư tức đến mức không nói nên lời, há miệng, không biết nên trút giận thế nào.

Khánh Dương quát lớn:

"Cút ra ngoài."

Đây là lần đầu tiên Khánh Dương quát Vân Thư kể từ khi ta vào nội viện hầu hạ.

Vân Thư nhìn ta như muốn g/i/ế/t người.

Trời về khuya, ta tỉnh dậy trên giả sơn của Thúy Các, trước mắt là lưỡi k/i/ế/m sáng loáng.

"Ngươi là ai, sao lại xuất hiện ở cấm địa?"

Dưới ánh sáng yếu ớt của đuốc lửa, thủ lĩnh thị vệ tra khảo ta.

Ta rụt cổ lại, sợ hãi vô cùng.

Ta nói:

"Ta là Dựng Châu nữ bên cạnh Điện Hạ công chúa, ta không biết tại sao ngủ dậy đã ở đây."

Sau đó, ta bị áp giải đến cửa phòng của Khánh Dương.

Khánh Dương choàng áo, mặt lạnh như băng, nhìn ta từ trên cao xuống.

"Điện Hạ, nô tỳ thực sự không cố ý. Nô tỳ biết Thanh Đào tỷ tỷ trước kia vì sao phải rời khỏi nội viện, sai lầm tỷ ấy đã phạm, nô tỳ làm sao có thể phạm phải lần thứ hai chứ. Điện Hạ, người phải tin nô tỳ!"

Ta khóc lóc thảm thiết, cầu xin ả ta.

Khánh Dương trầm ngâm.

Nhưng Vân Thư đứng bên cạnh lớn tiếng nói:

"Điện Hạ, tiện nhân này chắc chắn có mưu đồ! Nàng ta lợi dụng thiên châu để tiếp cận Điện Hạ, chỉ mới một tháng mà đã đến cấm địa Thúy Các, nói không chừng nàng ta đến đây là vì Thúy Các. Điện Hạ, người đừng để nàng ta mê muội, nhất định phải tra ra kẻ chủ mưu đứng sau nàng ta!"

"Nàng ta có thể có kẻ chủ mưu nào?"

Khánh Dương hỏi.

Ta bị bắt, khi gặp Khánh Dương lần đầu tiên, lập tức nhắc đến Thanh Đào thì Khánh Dương sẽ nghĩ ngay đến chuyện Vân Thư lợi dụng nam sủng của Thúy Các để đuổi Thanh Đào ra khỏi nội viện.

Vân Thư mở miệng đòi thẩm tra ta, Khánh Dương sẽ nghi ngờ chuyện này là do Vân Thư muốn đối phó với ta nên dùng lại chiêu cũ.

Vân Thư không nên mở miệng lúc này.

Đáng tiếc, nàng ta không nhận ra, nàng ta chỉ nghĩ rằng bản thân cuối cùng đã bắt được nhược điểm của ta, muốn nhân cơ hội này đạp ta xuống.

"Tất nhiên là một hoặc vài người trong gia tộc của kẻ nào đó, cũng có thể là những người trong Thúy Các."

Nàng ta nói.

Khánh Dương mặt đanh lại, lạnh lùng nói:

"Những người trong Thúy Các, đều là bản cung và bệ hạ cẩn thận tuyển chọn, tuyệt đối sẽ không để lại hậu hoạn. Vân Thư, ngươi cho rằng bản cung thực sự không biết, trước đây có thực sự là Thanh Đào cố ý tiếp cận những người trong Thúy Các hay không ư?"

Sắc mặt Vân Thư thay đổi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

"Điện Hạ, nô tỳ làm tất cả đều là vì người, việc nuôi dưỡng hồi dương Cổ Trùng không thể xảy ra sai sót."

"Không thể xảy ra sai sót? Vân Thư, ngươi dùng câu nói này, khống chế bản cung hai năm rồi, còn muốn bản cung đợi đến bao giờ?"

Khánh Dương nhìn nàng ta từ trên cao xuống, giễu cợt nói:

"Ngươi xem khuôn mặt hiện tại của bản cung, còn chưa đủ trẻ trung mĩ miều sao?"

Hồi dương Cổ Trùng mà Vân Thư nói, nuôi hai năm vẫn không nuôi xong, thế nhưng hiệu quả của việc mang thai thiên châu lại thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt của Khánh Dương.

Khánh Dương đương nhiên không còn coi trọng bản lĩnh của Vân Thư nữa.

Ả ta lập tức ra lệnh cho người giam Vân Thư vào ngục tối, quay người hạ lệnh, từ nay ta là nữ sứ đệ nhât của Phủ Công Chúa.

"Xảo Châu, chỉ cần ngươi khiến bản cung mãi mãi xuân xanh diễm lệ, ngươi muốn gì, bản cung đều ban cho ngươi.
« Chương TrướcChương Tiếp »