Chương 4

Sau chuyện này, quan hệ giữa ta và Thanh Đào tiến triển vượt bậc, dưới sự cố ý kết giao của ta, chúng ta nhanh chóng trở thành những bằng hữu thân thiết, không gì không kể cho nhau nghe.

Vì vậy, vào một đêm đầy sao, nàng ta vừa đập muỗi vừa kể cho ta nghe mối thù giữa nàng ta và Vân Thư.

Nàng ta nói, Vân Thư là một cô nương Lạc tộc, sau khi bỏ trốn đến Thịnh Kinh, hành lý bị thất lạc, được nàng ta vô tình gặp được khi xuất phủ.

Nàng ta thương hại Vân Thư, đưa nàng ta về phủ, cầu xin công chúa giữ Vân Thư lại.

Ai ngờ, sau này công chúa càng ngày càng coi trọng Vân Thư, thái độ của Vân Thư đối với Thanh Đào cũng thay đổi.

Nàng ta vu oan cho Thanh Đào yêu thích một nam sủng của công chúa, bảo rằng Thanh Đào lén đưa điểm tâm cho nam sủng đó, vậy mà công chúa lại thật sự tin.

Sau đó ả nổi giận, đuổi Thanh Đào ra ngoại viện.

Ta hỏi Thanh Đào:

"Tỷ thật sự đưa điểm tâm cho nam sủng của công chúa sao?"

Thanh Đào gật đầu, nhưng nàng ấy nhanh chóng nói với vẻ không phục:

"Là hắn ta nói muốn ăn điểm tâm, bảo ta đi lấy, nhưng đến khi Vân Thư vu oan cho ta, hắn lại đứng về phía Vân Thư."

Tim ta đập thình thịch, ta cố nén sự kích động, hỏi Thanh Đào:

"Điện Hạ xây dựng Thúy Các là khi nào?"

"Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Thanh Đào nghi ngờ nhìn ta.

Ta vội giải thích:

"Muội chỉ nghĩ, có phải là Vân Thư giám sát việc xây dựng Thúy Các hay không, cho nên những công tử trong Thúy Các đều nghe theo Vân Thư, mới cùng Vân Thư vu oan cho tỷ."

"Thúy Các không phải do Vân Thư giám sát xây dựng, là Điện Hạ đích thân giám sát xây dựng."

Thanh Đào lắc đầu nói:

"Nhưng ngươi đoán đúng một điểm, Thúy Các là sau khi Vân Thư vào phủ mới bắt đầu xây dựng."

Ta rót một chén trà nguội rồi uống cạn.

Ta nghĩ, ta đại khái đã biết được bí mật của Thúy Các rồi.

Mẹ từng kể cho ta nghe về Lạc tộc.

Lạc tộc là một nhánh của Miêu Cương Trùng nữ, họ có một bí thuật hơi giống với thiên phú của Dựng Châu nữ chúng ta, đó là có thể duy trì tuổi thanh xuân mỹ lệ bằng một vài thủ đoạn.

Chỉ là thiên phú của Dựng Châu nữ chúng ta không cần phải hại người vô tội, còn bí thuật của họ lại cần lấy dương bổ âm.

Nữ nhân trên đời này phần lớn đều trân trọng thanh xuân của mình.

Khánh Dương trưởng công chúa vì đương kim Thánh thượng mà bỏ lỡ những năm tháng đẹp nhất của đời mình.

Hiện nay ả ta đã bốn mươi tuổi, dù bảo dưỡng tốt đến đâu thì làn da cũng sẽ trở nên xỉn màu, mất đi vẻ căng bóng, dần dần trên mặt xuất hiện các nếp nhăn.

Vì vậy, ả ta mong muốn được trở lại dáng vẻ thời trẻ của mình hơn bất kỳ ai.

Bí thuật này vô cùng độc ác, cần phải dùng mười tám nam tử trẻ tuổi, dung mạo cực kỳ xuất chúng để làm ‘nhân dược’ nuôi Cổ Trùng.

Nuôi mười tám con Cổ Trùng đủ hai năm trở lên, lại dùng những con Cổ Trùng này để ủ rượu Cổ Trùng, sau khi ủ xong, chỉ cần mỗi tháng uống một chén nhỏ là có thể trẻ mãi không già.

Làm "nhân dược" không phải chuyện đơn giản, trong tình huống cận kề với cái c/h/ế/t mới có thể cấy Cổ Trùng vào người họ, sau đó ngâm họ trong bốn mươi chín loại thuốc độc.

Sau khi làm xong "nhân dược", người đó sẽ không còn suy nghĩ được gì nữa, giống như một con rối, chỉ nghe theo sự sai khiến của người điều khiển.

Thảo nào, thảo nào mà Bùi lang quân của ta khi ở trên thuyền hoa lại ngoan ngoãn đến mức không giống chàng một chút nào.

Vụ ám sát trên yến tiệc Quỳnh Lâm, những thích khách đó, căn bản không phải đến để g/i/ế/t hoàng đế!

Đó là một âm mưu nhắm thẳng vào Bùi Cửu Khoảnh!

Chiếc ghế mà Bùi Cửu Khoảnh dùng để đỡ k/i/ế/m, cũng là do bọn chúng cố ý đạp đổ.