Chương 5

Ta nói với Thanh Đào rằng ta buồn ngủ, sau đó trở về viện của nha hoàn.

Ta nằm co ro dưới chăn bông, cắn c/h/ặ/t tay áo, khóc không thành tiếng.

Ta không ngờ, Bùi lang quân mà ta nâng niu như báu vật, chàng vất vả khổ công học hành mười mấy năm, rõ ràng đã bước lên mây xanh công thành danh toại nhưng lại không thể thực hiện hoài bão của mình, cứ thế biến thành thuốc trường sinh bất lão cho một mụ già.

Trời cao không có mắt, kẻ tiểu nhân lại ngồi trên địa vị cao, thế gian rộng lớn như vậy, biết tìm công lý ở đâu đây?

Ta trằn trọc suốt đêm, mãi đến khi trăng sáng sao thưa, trong lòng ta bỗng nảy ra một kế hoạch.

Khánh Dương không phải muốn trẻ lại ư, vậy thì ta sẽ khiến ả ta tận mắt nhìn thấy mình trở thành một bà lão tóc bạc phơ chỉ sau một đêm!

Ta lừa Thanh Đào rằng ngày giỗ của tỷ tỷ mình sắp đến, xin nàng ta cho ta một cơ hội ra ngoài.

Sau đó, ta đi cầu kiến Dụ Vương.

Dụ Vương là hoàng tử bị lưu lạc trong dân gian của tiên đế, mãi sau này mới tìm lại được, vì trải qua những tháng ngày cơ cực nên hắn ta rất mưu mô.

Thế nên, khi tất cả những hoàng thân quốc thích tranh giành ngôi vị thất bại, hoặc bị đày đến những nơi xa xôi hẻo lánh, hoặc bị giam vào Tông nhân phủ thì chỉ có hắn ta, được ở lại Dụ Vương phủ ở Thịnh Kinh làm một vương gia nhàn hạ.

Ta tin chắc rằng hắn ta vẫn thèm muốn Hoàng vị.

Ta gặp hắn ta, nói với hắn ta về bí mật của Thúy Các, muốn hắn ta hợp tác với mình.

Hắn ta thận trọng hỏi:

"Ngươi chỉ là một nữ nhân không rõ lai lịch, bản vương dựa vào đâu mà tin ngươi?"

Ta đáp:

"Vương gia, ngài chỉ cần điều tra xem trong hai năm trở lại đây, ở Thịnh Kinh có bao nhiêu nam tử trẻ tuổi mất tích, chuyện này không hề khó với ngài. Nếu ta lừa dối ngài, ngài chẳng mất mát gì, nhưng nếu những gì ta nói là sự thật, thì giang sơn Đại Diễn này sẽ thuộc về ngài."

Hắn ta trầm ngâm một lúc rồi mới đồng ý.

Ba ngày sau, ta nhận được tin tức Dụ Vương truyền đến qua tay một kẻ ăn xin trước cửa Phủ Công Chúa.

Trong vòng hai năm, số nam tử tuấn tú mất tích ở Thịnh Kinh không hề ít, bất kể là dòng dõi thanh lưu hay Thế gia, hoặc là nhi tử của thương gia, có người vì tình mà bỏ nhà ra đi, có người đi du học rồi biệt vô âm tín, cũng có người đi buôn xa rồi chẳng thấy trở về.

Thậm chí, cháu trai của Thủ phụ nội các cũng bỏ trốn theo một vũ nữ Tây Vực từ một năm trước đây, sau đó không hề quay lại.

Tên Hoàng Đế kia và ả Khánh Dương quả thật là to gan lớn mật.

So với những người này, một trạng nguyên không có căn cơ như lang quân của ta chẳng là gì cả.

Thảo nào Thúy Các lại trở thành một cấm địa.

Tốt lắm, bọn chúng càng điên cuồng, thì tỷ lệ thành công trong mưu tính của ta càng cao.

Ta tìm một chiếc cối đá, lấy một viên ngọc trai ra nghiền.

Viên ngọc trai này lớn hơn và sáng hơn so với những viên ngọc trai thông thường, là bởi vì ta là Dựng Châu nữ.

Tộc Dựng Châu nữ chúng ta, từ ngày sinh ra đã mang trong bụng những viên ngọc trai này.

Những viên ngọc trai mà chúng ta mang trong bụng được chia thành hai loại, một loại là loại ta đang nghiền, từ khi sinh ra, mỗi tháng sẽ kết một viên ở rốn, nghiền nát để làm thuốc hoặc đắp mặt đều rất tốt.

Còn một loại nữa, là loại thiên châu mà bọn ta phải đợi đến tuổi cập kê mới có thể thai nghén. Cách thai nghén thiên châu cũng giống như cách người thường mang thai và sinh con vậy.

Thiên châu không phải thứ tốt lành gì, ta định tìm cách để Khánh Dương mang thai thiên châu.

Ta nghiền cả một ngày mới nghiền xong thành bột, cối đá rất cứng, hai tay ta nghiền đến mức phồng rộp lên.

Ta tìm đến Thanh Đào, đưa bột đã nghiền cho nàng ta, nói:

"Thanh Đào tỷ tỷ, trước đây tỷ không phải chê mỡ trăn mua bên ngoài không tốt sao? Muội lấy được ít bột ngọc trai, tỷ thử dùng xem có tốt không nhé."

"Ngươi lấy ở đâu ra vậy?"

Thanh Đào cau mày, nói:

"Xảo Châu, trong phủ này nhiều người lắm, những thứ không nên đυ.ng đến thì vạn lần đừng đυ.ng vào."