Chương 15: Thái Độ Của Bà Nội

Dương Hoa Lâm lấy ra ngón tay đối với mọi người khoa tay múa chân một chút, nước miếng bay tứ tung: “Nếu trị chân, tiền bạc chi ra khác gì là dùng bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về! Lại nhìn cả gia đình chúng ta xem, người già có, trẻ con có, còn tiền cho ngũ đệ đi đón dâu thì sao? Tiền hồi môn cho lục muội đi xuất giá thì sao? Con gái đại phòng cũng đã lớn, qua một mùa lại một mùa đều phải lần lượt gả đi, không tính đến tam phòng mấy người đều ăn không ngồi rồi, thử nhìn tứ phòng xem, tứ đệ muội cũng sinh hai con gái, lại đang mang thai tiếp, nhiều như vậy tàu há mồm. Cha, ngài không thể vì một người con thứ ba, liền đem toàn bộ gia đình đều mặc kệ. Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, uống gió Tây Bắc không thể lấp đầy bụng được!”

“Lão nhị, ngươi mở miệng ngậm miệng chính là tiền tiền tiền. Ta thấy ngươi mấy năm nay làm kế toán cho đại cữu nhà mẹ đẻ của vợ ngươi, trong miệng toàn là tiền. Trong mắt ngươi còn chút tình anh em nào sao? Lão tam, hắn mới hơn 30 tuổi đầu, đang lúc khỏe mạnh, bên dưới còn ba người con cần ăn cơm. Ngươi thật nhẫn tâm nhìn hắn làm phế nhân? Ngươi tam đệ tàn tật, ba đứa trẻ nhà tam phòng ngươi có nuôi không?” Lão Dương trầm giọng chất vấn Dương Hoa Lâm.

Dương Hoa Lâm bĩu môi, đơn giản đứng dậy, giang hai tay: “Lão tam tàn tật không phải do con làm hại, là do con gái ngốc nghếch của hắn hại, nếu muốn trị chân, vậy tam phòng bán con trai, con gái tự mình kiếm tiền đi! Tại sao con phải giúp hắn nuôi hài tử? Thật buồn cười, con tự mình nuôi hài tử của mình còn khó đây! Nếu mọi người một hai phải cho lão tam điều trị chân, con cũng không ngăn cản. Chúng ta nhị phòng phân gia, đồng ruộng, ngân lượng, nương hãy đem phần của nhị phòng chia ra đi!”

“Hỗn trướng!” Lão Dương đột nhiên đập mạnh xuống mặt bàn, khiến bát trà trước mặt Dương Hoa Lâm nảy lên, Dương Hoa Lâm hoảng sợ, chỉ thấy lão Dương đen cả mặt, các cơ bắp trên mặt đều run lẩy bẩy!

Lúc này, Đàm thị, người đang đen mặt quay vào trong dỗi, cũng tức giận, túm cái gối đầu phía dưới, hướng phía Dương Hoa Lâm ném đến.

Chiếc gối đã dùng qua nhiều năm, đường kim mũi chỉ bốn mép gối đều đã lỏng, bị ném đi với lực mạnh như vậy, bông bên trong cùng lông gà sấy khô cũng bay ra ngoài. Trên bàn liền rơi xuống một trận mưa tuyết lông gà. Trên đầu, trên vai mấy nam nhân ngồi cạnh bàn cũng rơi xuống một đống lông gà và bông.

Đàm thị chỉ vào mặt Dương Hoa Lâm căm giận mắng: “Lão nhị, ngươi là cái đồ vong ân phụ nghĩa, loại bạch nhãn lang. Ta và cha ngươi còn chưa có tắt thở đâu, ngươi liền nhảy nhót muốn phân gia? Ngươi muốn chọc tức ta và cha ngươi sao?”

Mũi Dương Hoa Lâm không tốt lắm, bị bông và lông gà kí©h thí©ɧ hắt xì hơi ba cái. Mắt nhìn thấy biểu tình Đàm thị đang hận đến không thể lập tức gϊếŧ chết mình, hắn biết chính hắn đã chọc vào tổ ong vò vẽ, tức khắc chìa ra gương mặt tươi cười, xin tha: “Nương, ngài đừng tức giận, con không phải ý kia. Ngài cùng cha đều khoẻ mạnh, con làm sao dám……”

“Dương Hoa Lâm, ngươi cái thằng nhãi ranh, như lời ngươi nói, ta và cha ngươi vừa tắt thở, nhà này liền phải phân ra? Ngươi cảm thấy như thế nào? Hôm nay nếu không nói rõ ràng, ta sẽ không để ngươi yên thân!” Đàm thị không chịu buông tha, tức phụ lão tứ, Lưu thị đang ngồi ở mép giường, sợ tới mức vội vàng đứng lên, rũ đầu đứng bên cạnh, hai tay cầm bát trà cũng không ngừng run rẩy.

Dương Hoa Lâm gục đầu xuống, đứng ở bên cạnh bàn, gương mặt tươi cười so với khóc còn muốn khó coi hơn, ánh mắt hướng lão Dương cầu xin giúp đỡ.

“Đều ngừng lại cho ta! Lão nhị ngươi ngồi xuống!” Lão Dương rống lên, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Dương Hoa Lâm sờ sờ mũi, như được đại xá vội vàng ngồi xuống.

Lão Dương đem điếu thuốc làm từ sợi tre nhét lại vào miệng, nhưng lại không hút. Đôi mày gắt gao dính chặt, sắc mặt so với đáy nồi còn đen hơn. Hồi tưởng lại thời mình còn trẻ, mười mấy tuổi đã phải ra ngoài kiếm ăn, cuộc sống dơ bẩn, khổ sở đều đã trải qua, cũng ở trong huyện thành làm chưởng quầy mấy năm, trong tay tích cóp được một ít của cải. Ban đầu định ở trong huyện thành mua một căn nhà, nào ngờ một hồi phong ba, chủ nhân vào tù, còn chính mình cũng suýt nữa bị liên lụy.

Bỏ tiền ra chạy chọt, ông may mắn xóa được hiềm nghi, lại không dám ở huyện thành nữa, vừa vặn lúc Đàm thị sinh được lão tam, liền mướn một chiếc xe ngựa, đưa cả gia đình trở lại quê quán ở thôn Trường Bình. Mua mấy chục mẫu đất, thời điểm tốt nhất còn thuê cả người giúp việc, cuối cùng là an cư lạc nghiệp.



Mấy đứa con trai lần lượt được sinh ra, lại cưới vợ cho chúng, vài thập niên đi qua, miệng ăn tăng không ít, nhưng đồng ruộng vẫn chỉ là mấy chục mẫu trước đây. Ngày qua ngày càng khó khăn, sưu cao thuế nặng hàng năm, trải qua thiên tai đạn nạn, người cả nhà lúc đói lúc no.

Chính là, ông vẫn cảm thấy có hi vọng!

Nhìn con cháu trong đại gia đình, ông vẫn luôn vui mừng, đã sống một đời, tới tuổi này rồi, không cầu đại phú đại quý, chỉ mong cả gia đình hòa thuận bên nhau, thủy chung son sắt!

Phân gia? Ông chưa bao giờ nghĩ tới!

Nhưng tối nay, con thứ hai lại đề cập đến, đã khiến ông giận sôi máu!

Lão Dương hơn nửa ngày cũng không hồi phục tinh thần, cả người ngồi đó như vừa bị sét đánh trúng.

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên nặng nề. Mọi người đều cúi đầu không dám lên tiếng.

Dương Nhược Tình lẳng lặng ngồi ở một góc, cảm giác được thân thể Tôn thị bên cạnh mình đang cứng đờ, căng đến gắt gao. Mà bàn tay Tôn thị đang nắm tay nàng cũng thật lạnh, lạnh đến chạm vào trái tim Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình âm thầm nhíu mày, nhị bá Dương Hoa Lâm đã đem lời nói ra rồi, không cần tiếp tục hỏi nữa.

Người không vì mình, trời tru đất diệt. Những người này, tuy đều là huynh đệ ruột thịt của Dương Hoa Trung, nhưng khi tai vạ đến, mỗi người đều chỉ biết lo cho chính mình, lo cho hài tử của mình. Không muốn bị huynh đệ, còn có cả thê tử và con cái huynh đệ kéo chân. Đây là bản tính con người, bản tính chân thực nhất!

Nếu có thể nhận ra, thì cũng không cảm thấy tức giận nữa!

Trộm nhìn thoáng qua nương mình, bà đang cúi đầu thật sâu, mấy sợi tóc mái rủ xuống, che khuất đôi mắt, nhưng sườn mặt trắng bệch kia, còn cả ngón tay lạnh lẽo, đều lộ sự thương tâm, tuyệt vọng của bà!

Dương Nhược Tình môi mím thành một đường thẳng, nhờ người không bằng nhờ chính mình. Nếu người Dương gia đều quyết định từ bỏ Dương Hoa Trung, nàng cũng sẽ không từ bỏ. Nàng nhất định sẽ tìm mọi cách khiến Dương Hoa Trung một lần nữa có thể đứng lên, chỉ là, nàng cần thời gian!

Trên bàn bát tiên bên kia, vẫn không có ai mở miệng. Không khí nặng nề khác thường. Hơn nửa ngày, lão Dương thở mạnh một hơi, ánh mắt trở lên ảm đạm, chỉ vào lão tứ Dương Hoa Minh, người vẫn chưa từng lên tiếng, nói: “Lão tứ, ngươi cùng lão ngũ từ nhỏ đến lớn đều luôn chạy theo lão tam. Mùa đông năm đó, ngươi rơi vào hồ nước đã đóng băng ở đầu thôn, chính là tam ca của ngươi đã nhảy xuống hồ cứu ngươi lên, giúp ngươi nhặt về một cái mạng. Tam ca ngươi cũng thiếu chút nữa mất hơn phân nửa cái mạng. Cha còn nhớ rõ ngươi quỳ gối bên giường của tam ca ngươi, phát lời thề, nói qua muốn báo ân gì đó. Đều là huynh đệ trong nhà, tam ca ngươi lúc ấy cứu ngươi cũng không tính toán tới sau này ngươi báo ân. Nhưng nay việc này xảy ra, cha cũng muốn nghe xem ngươi nói sao!”